Lâm Phàm dắt Trương Dung Minh đứng dậy, tránh sang bên cạnh nhường đường.
Trùng hợp phát hiện Dao Nhi nhìn sang, dường như muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta và các ngươi còn chẳng tính là duyên bèo nước, lai lịch của các ngươi là gì, đến giờ ta còn không biết, cho nên sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp.”
Nếu nói Lâm Phàm tuổi trẻ bồc đồng, ắt sẽ có hành động khí phách, trượng nghĩa như ra tay giúp đỡ, vậy thì đừng nằm mơ nữa. Hắn không ngu. Nếu đối phương là nữ tử bình thường, đương nhiên hắn sẽ hộ trợ, nhưng nghĩ cũng đã biết không có khả năng, nữ tử bình thường sẽ bị cường giả truy sát ư? Hiển nhiên là không có chuyện đó. Khi chưa biết rõ tình huống cụ thể, hắn sẽ không tùy tiện ra tay. Dẫu sao cảm giác bị người khác coi như súng như khiên mà sử dụng, thật sự rất khó chịu.
“Tiền bối, chúng ta không giúp họ sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây