Lúc cái tên chẳng có bao nhiêu thành ý được Lâm Phàm nói ra, không biết tại sao lại khiến người ta có cảm giác bất đắc dĩ. Ngươi nói thật sao? Tên tiệm châu báu cũng bị ngươi lấy ra dùng. Soạt! Trương Dung Minh nhìn Lâm Phàm, tên của tiền bối hình như không phải là tên này thì phải. Nếu hắn ta nhớ không nhầm thì chắc chắn là không phải. Nhưng hiện tại Châu Đại Phúc là cái quái gì vậy? Có ai nói cho hắn ta biết tiền bối có phải là đang lừa gạt cô nương nhà người ta không? Như thế có chút không tốt lắm.
“Đây là tên ngươi sao?” Nữ tử trẻ con quái dị hỏi lại, chắc chắn là không tin.
“Ừm, có vấn đề gì không? Châu Đại Phúc, đại phú đại quý, chẳng có bất kì chỗ nào không ổn cả.” Lâm Phàm rất thản nhiên, nói cứ như thật vậy.
Nữ tử trẻ con nói: “Ta tên Hoàng Lê.”
“Hoàng Lê?” Lâm Phàm nhìn đôi mắt đối phương, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được một tia giả dối: “Ta còn là Phượng Lê đây này, giữa người và người với nhau ngươi có thể có chút thành ý hơn được không hả?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây