Kiếm rơi. Trong quá khứ, phó tông chủ từng coi cự kiếm như hết thảy của mình, vậy mà lúc này lại buông tay, vứt bỏ thanh kiếm trong tay.
Cạch! Lâm Phàm bắt được cự kiếm, vung vẩy vài cái, tiếng gió phát ra cực lớn, quả thực là sảng khoái. Hắn cảm giác mình đã phát triển theo phương hướng không thể nói. Phó tông chủ của Cự Kiếm Môn kinh hãi nhìn Lâm Phàm, rồi lão nhìn hai tay trống không, vẻ mặt không dám tin. Kiếm của ta rơi rồi, bị đối phương cướp đi. Cơn giận bùng lên.
Các đệ tử Cự Kiếm Môn đều rất tức giận, đối phương đang đánh mặt bọn họ. Nhất là đối phương còn cười như thế. Bọn họ cảm thấy nụ cười này như một sự châm chọc, hoàn toàn không để Cự Kiếm Môn vào mắt.
Phó tông chủ Lưu Ảnh Tông nói: “Các hạ thực lực cao siêu, tại hạ là phó tông chủ Lưu Ảnh Tông, không có bất cứ ân oán nào với các hạ, tuyệt không quấy rầy mâu thuẫn giữa các hạ và Cự Kiếm Môn.”
Lão muốn dẫn đệ tử đi khỏi đây. Mới chỉ thấy hắn dễ dàng cản lại cự kiếm của đối phương đã đủ chứng minh thực lực của người này vượt xa bọn họ. Ở lại đây với người của Cự Kiếm Môn cùng đối phương liều mạng ư? Hiển nhiên không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Rời đi mới là cách hay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây