“Nếu không phải ta xác định ta vẫn luôn ở chỗ cũ không hề di chuyển thì thật sự tưởng rằng đã đến nơi khác rồi, đúng là đáng sợ.”
Lâm Phàm lắc đầu có hơi nuối tiếc. Cho dù thế nào đi c nữa thì biển Phụ Lòng cũng là một nơi đặc sắc, ánh sáng màu xanh tản phát ra khiến nhân tâm hoảng hốt. Nếu có người bảo vệ cảnh vật thì chắc chắn sẽ tóm ngay lấy Lâm Phàm, ngươi đây là đang phá hoại cảnh vật đặc sắc đó.
“Dù sao thì cũng không liên quan đến ta, cũng không phải ta làm.”
Lâm Phàm phủi phủi mông nhún người nhảy lên, phát hiện phía xa có chiếc thuyền mắc cạn, hơn nữa không chỉ là một chiếc. Giúp đỡ người khó khăn chính là niềm vui nhưng hiện tại nếu chủ động phi tới đó chắc chắn sẽ bị phát hiện, tình hình nơi này khẳng định có liên quan đến mình cho nên sớm rút lui một chút mới là chuyện đúng đắn. Trở về, trở về, mau chóng trở lại Lao Sơn Thành, lão tổ Vạn Tượng Sơn tặng cho mình bao nhiêu là linh dược như thế chính là để mình mang về cho các cường giả phòng tuyến một chút trợ giúp, một chút ấm áp.
Về phần những chiếc thuyền mắc cạn kia thì cũng chẳng còn cách nào khác, thực ra đối với bọn họ mà nói mắc cạn cũng là một chuyện tốt. Vận chuyển hàng hóa xuất phát không chỉ có thể rèn luyện thân thể mà còn có thể nhìn ngắm được phong cảnh xung quanh, đó là chuyện hưởng thụ tốt đến mức nào. Còn tốt hơn là bị sương mù xanh lục ở biển Phụ Lòng bao trùm. Cho nên hắn đây là đang làm chuyện tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây