“Ta hiểu biết về thế giới này còn quá ít.”
Lâm Phàm không tránh né khuyết điểm của mình, sự phân bố các môn phái và thành trì hắn hoàn toàn không hiểu một chút nào, trừ một vài nơi từng đi qua thì còn nhớ kĩ chứ những nơi khác không hề biết gì cả. Hoàng gia trung ương ở đâu? Vị trí của môn phái hàng đầu ở chỗ nào? Một hỏi ba không biết.
“Xem ra phải nghĩ cách làm rõ sự phân bố các thế lực trên địa đồ mới được nếu không khi ra ngoài rất dễ bị mù đường.”
Lâm Phàm suy nghĩ cũng rất tán đồng với biện pháp của chính mình. Có một câu nói như thế nào nhỉ, kẻ ngốc không đáng sợ, đáng sợ chính là kẻ ngốc không biết đường đi. Tà Đạo Tông giờ tạm coi như là thù địch rồi, tuy Tà Đạo Tông không mãnh liệt chọc vào mình nhưng vẫn phải ghi thù để đó đã, chờ tới lúc giải quyết xong chuyện đám liên minh rồi thì sẽ quay trở lại vui đùa với Tà Đạo Tông tiếp.
Hắn đang nghĩ đến một chuyện, nếu những môn phái đứng đầu kia đều phái ra một vài cường giả tới trợ giúp thì áp lực của các thành trì biên phòng có giảm được nhiều hơn không. Hơn nữa còn khiến người liên minh cảm thấy áp lực hơn, từ đó làm chậm lại tiến công của chúng. Thật ra chuyện này không cần nghĩ cũng biết, đây vốn là chuyện tất nhiên. Nhưng đoạn thời gian hắn ở Lao Sơn Thành cũng chưa từng thấy có bao nhiêu cường tông nguyện ý đến giúp đỡ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây