Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm gặp được người tu luyện thể phách lại có thể tu luyện đến cảnh giới này. Nhưng tuyệt đối không thể tu luyện đến cảnh giới cực cao. Nếu không thì vừa rồi hắn đã bị đá bay. Hắn lau sạch máu tràn ra khóe môi, không hề sợ hãi, vươn tay, giơ ngón cái lên, sau đó chỉ xuống: “Ngươi là đồ rác rưởi.”
Rồi bỗng kêu lên, chỉ vào phía xa.
“Xem kìa, mẹ ngươi bay lên trời.”
Xoạt! Khiếu Hổ quay đầu lại nhìn, không thấy mẹ bay lên trời. Gã tức thì nổi giận, Khiếu Hổ ghét nhất là người khác lừa dối gã, nhất là khi gã thực sự rất muốn thấy người mẹ độc ác của mình bay lên trời. Lâm Phàm không nhiều lời, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chuồn, không nên tỏ ra anh hùng, không cần thiết. Hơn nữa, nó không đáng.
Vút, tốc độ rất nhanh, vừa quay người lập tức trốn chạy, khi chiến đấu cần sử dụng tất cả thực lực, lúc chạy trốn dĩ nhiên cũng phải dùng hết sức bình sinh mới được. Va chạm thô bạo, hư không bị tông vỡ. Nhưng sự chênh lệch giữa hai cảnh giới lớn bày ra trước mặt. Nếu có thể chạy trốn thì cấp bậc tu luyện đã sớm nát bấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây