“Mấy lão già các ngươi cũng không nhìn lại bản thân mình xem đã bao nhiêu tuổi rồi, không ở nhà mà ôm cháu chắt còn chạy tới đây gây rối, đúng là khiến người khác mất mặt thay.”
Lâm Phàm cảm thán, cũng không muốn nói chuyện lắm. Nghĩ đến tuổi tác của hắn đáng lẽ phải cùng nhóm thiên chi kiêu tử tuổi tác tương đương phân cao thấp thì đó mới là tuổi trẻ cuồng ngạo, những chuyện nên làm cũng là một loại đại biểu cho tuổi trẻ rực rỡ của chính mình. Nhưng hiện tại thì sao, đang làm mấy chuyện dở hơi gì đây? Đối mặt với một đám ông chú tuổi tác tương đương cha hắn, ở cùng với người gì thế này, rồi sẽ biến thành tâm thái như thế nào, bộ dạng của hắn hiện tại cũng có hơi già hóa rồi đó, đây là chuyện cực kì đáng sợ có biết không?
Hắn muốn thay đổi, không muốn cả ngày ở cùng với mấy lão nhân gia này, nhưng không còn cách nào khác, nếu hắn ở cùng với người trẻ tuổi thì chẳng khác gì lạc vào trường mầm non cả, tay đấm chân đá cũng chẳng cảm giác được chút khoái cảm nào, không những thế có khi lại còn bị người khác nói “ngươi đường đường là cao thủ cảnh giới Ngũ Hành sao có thể ức hiếp hậu bối như vậy, ngươi đây là ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu.” Nếu thật sự là như thế thì hắn cũng chẳng có cách nào phản bác được bởi vì người ta nói rất chính xác.
“Haizzz!”
Lâm Phàm đạp vào một tên liên minh đạo sư, ngẩng đầu nhìn trời, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì lại khiến bản thân cấp tốc lăn lộn với một đám lão trung niên thế này, là yêu, hay là số mệnh. Sai, đều không phải, tất cả đều là tiểu phụ trợ, đúng là thứ tiểu phụ trợ quá quắt. Tuy rất tốt nhưng lại tước đoạt đi sự vui vẻ tuổi trẻ của ta, đây có lẽ là thứ mà thế gian này thường nói không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, bất cứ một chuyện tốt gì cũng đều phải giá. Mà hiện tại cái giá hắn phải trả chính là chơi với mấy lão già này đây.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây