Ở một chỗ nhỏ ven sông. Đột nhiên hư không nứt ra, một đạo thân ảnh từ trong đó rơi xuống chỗ nhỏ ven sông, nửa người nhúng nước còn nửa người còn lại vắt lên khối đá nhỏ ở bờ sông. Tà thần Chân Minh nằm thẳng cẳng ở đó chẳng có chút động tĩnh nào, ngực gã quắt lại, huyết nhục mơ hồ, đồng thời trên người còn có không ít vết thương, có lẽ đây là thương thế được hình thành khi gã vượt không gian.
Triệu Lập Sơn và Vương đại gia đã khiến gã phải chịu rất nhiều vết thương nghiêm trọng, cũng có thể nói suýt chút nữa gã đã mất mạng trong tay bọn họ rồi. Nhất là trong khi trốn vào hư không gặp phải sự trùng kích của hồng lưu, nếu không phải thực lực đủ lớn mạnh thì gã thực sự rất có khả năng phải vong mạng ở nơi đây. Nhưng chính vì như thế thì gã mới lâm vào hôn mê mãi không tỉnh.
“Ơ, bên kia có người?”
Lúc này ở phía xa có một nữ tử đang chầm chậm bước tới, dung mạo của nàng ta cũng không được tính là quá mỹ lệ nhưng nếu nhìn kĩ lại cảm thấy đôi mắt nàng ta tựa như biết nói vậy. Nàng ta là một ni cô ở trong Vô Sắc Am có thể để tóc tu hành, sư kế nghiệp Diệu Chân sư thái nhưng vẫn còn chưa bái sư cho nên tạm thời vẫn chưa được tính là ni cô chính thức. Nhưng bái sư cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hiện giờ chỉ đợi nàng ta tu luyện cắt đứt hồng trần mới có thể chân chính bái sư. Nàng đi đến chỗ ven sông, lúc thấy có người nằm ở đó thì trên mặt liền hiện lên nét kinh ngạc: “Thương thế nặng quá.”
Chỉ là lúc nhìn thấy đường hoa văn trên mặt của đối phương và sự sắc lạnh giữa hai chân mày thì nàng ta liền biết người trước mặt này có lẽ không phải là người tốt. Nhưng nàng ta vẫn không dám chắc chắn sự phỏng đoán của bản thân mình là chính xác, nàng không thể thấy chết mà không cứu. Sau đó dần bước lên phía trước, đặt một ngón tay lên mũi đối phương. Vẫn còn thở, chỉ là hơi thở rất yếu mà thôi, còn khí là còn có thể cứu được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây