“Không thể như vậy, chúng ta chỉ có thể phòng thủ, nơi đó là địa bàn của Liên Minh, không biết sẽ cất giấu nguy hiểm gì, nếu quá mức sơ suất sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, như vậy hậu hoạn khôn lường.” Triệu Lập Sơn nói.
Tuy Triệu Lập Sơn rất mạnh, nhưng qua khoảng thời gian này, hắn phát hiện tính cách của Triệu Lập Sơn nói dễ nghe là thận trọng còn nói khó nghe là hơi bảo thủ, không hề biết thay đổi linh hoạt, muốn ổn định, không dám mạo hiểm, sợ sai lầm sẽ dẫn tới tai họa không thể tránh khỏi.
Hắn có thể hiểu cảm giác của Triệu Lập Sơn. Dù trách nhiệm này đặt trên người ai, áp lực đều sẽ rất lớn. Nếu phòng tuyến Lao Sơn Thành bị công phá, nhất định sẽ tạo thành tử thương nghiêm trọng, bởi thế không ai dám gánh nhận trách nhiệm này Dẫu thực lực của Triệu Lập Sơn cường đại nghịch thiên, ý chí kiên định đến tận cùng, nhưng chung quy không thể chịu nổi hậu quả nếu tùy ý làm bậy.
Lâm Phàm nói: “Nếu Lao Sơn Thành cứ bị động mãi như thế, Liên Minh liên tục bổ sung nhân viên, thì không bao lâu nữa Lao Sơn Thành sẽ diệt vong, Hoàng Đình trung ương thực sự bỏ mặc không hỏi thăm đến ư?”
Triệu Lập Sơn lắc đầu, không nói thêm nữa: “Được rồi, không bàn chuyện này nữa, nên về nghỉ sớm đi thôi, cũng không biết lần sau Liên Minh sẽ tới đây lúc nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây