Lúc đầu mọi chuyện chính là như vậy. Tình hình trên chiến trường bùng nổ mạnh, có quá nhiều cường giả. Hắn tự biết thực lực mình yếu, tuy rằng rất muốn giúp đỡ nhưng làm người phải biết mình là ai, không thể vì cái gọi là thủ hộ mặc kệ thực lực bản thân thế nào mà gào thét xông lên đòi chiến với cường giả, muốn chết cũng không phải chết như vậy được. Hơn nữa hắn tự nhận mình là người có thiên phú, chỉ cần sống tiếp cho tốt rồi cũng sẽ có ngày trở thành một cường giả đỉnh cao. Hiện tại cứ chết vô vị như vậy thì thực sự là không đáng chút nào.
Đương lúc nhìn thấy mấy người có tu vi yếu hơn hắn đang đuổi theo về một hướng khác thì hắn liền cảm thấy có lẽ mình có thể giúp đỡ được, thế nên cũng đuổi theo họ. Không ngờ tới đây thì lại thế này, đuổi theo một tên cường giả cảnh giới Thần Nguyên. Đối phương đang chạy còn hắn thì truy đuổi ở phía sau gào dừng lại, dừng lại cho lão tử, nhưng đối phương căn bản không cho hắn mặt mũi, mẹ kiếp còn luồn lách nữa.
Phì! Thứ gan nhỏ như chuột chỉ biết chạy trốn thôi sao? Thế nên lúc đuổi kịp rồi hắn liền trực tiếp áp đối phương xuống, không mảy may lưu lại cho đối phương một chút thể diện nào. Mà hiện tại tình huống xung quanh hơi có chút lạ lẫm.
“Lâm ca, ngươi mau chạy đi, trở về thông báo cho bọn họ chỗ này có hội liên minh cảnh giới Thần Nguyên tới rồi.”
Sắc mặt Hồ Lạc đỏ bừng hét lên, nội tâm hắn đang rất nóng nảy, Lâm ca đến thì kết quả vẫn là như vậy cả thôi, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của người ta. Trần lão sư tạm thời đứng yên sau đó trên mặt hiện lên nét cười, nói với thiết bị: “Không ngờ lại có thêm một tên thổ dân thấp kém tự dâng đến cửa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây