Ngô lão vội vàng rời khỏi đó để về phủ, miễn cho công tử đi ra không thấy ai mà sinh lòng hoài nghi, lão có cảm giác nhất định công tử vẫn còn chưa tin, hành động và lời nói tuyệt đối không thể để lộ sơ hở. May mắn người trong thành đều thông thạo lõi đời. Đối với họ, công tử còn rất non trẻ, bọn họ gài vài cái bẫy quen thuộc, một người chưa từng kinh qua giang hồ há có thể hiểu được. Lâm Vạn Dịch nhìn khe hở, ánh mắt lập lòe, chỉ cần khe hở có gì không thích hợp ông tuyệt đối không nương tay, trực tiếp chém ngay, để ngừa động tĩnh quá lớn bị nghịch tử phát hiện.
“Lâm huynh, hết thảy phải lấy cẩn thận làm đầu, Lao Sơn Thành truyền tin đến, có người nội ứng ngoại hợp, may mắn phát hiện ra sớm, bằng không sẽ gây ra hậu quả khôn lường.”
Trương Thiên Sơn nói, hắn ta luôn cảm thẩy lần này hẳn phải mãnh liệt hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa đối phương rất có thể chịu đựng.
“Đúng vậy, năm ấy có không ít người ở lại đây, ẩn nấp, khó phân biệt, chỉ phải lấy tĩnh chế động, không thể làm rối loạn trận tuyến.” Lâm Vạn Dịch nói.
Hoàng Đình trung ương cũng không ngồi chờ chết mà đang dẫn dụ, đáng tiếc hiệu quả rất kém.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây