Ngơ ngơ như bò đội nón, trơ ra như phỗng đều là những từ khó mà hình dung được biểu lộ của Lâm Phàm lúc này. Lúc hắn nghe được tin tức này, hắn cảm giác là ai đang trêu đùa hắn? Cửu Trùng bang đã bị tiêu diệt vậy mục tiêu của hắn cũng không còn nữa rồi, một con người sống không có mục tiêu tự nhiên sẽ trở nên trầm tư tĩnh mịch, cho nên chỉ có thể khóa chặt mục tiêu vào người Ngô Đồng Vương.
Không phải hắn muốn gây sự với Ngô Đồng Vương mà là Ngô Đồng Vương đối với hắn có chút không tôn trọng, không có đối thủ vậy chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, cùng với Ngô Đồng Vương chạm chám một đợt.
Lâm Phàm hỏi: “Phong Ba Lưu, sắc mặt của ngươi có chút khó coi đấy, có phải là có chuyện gì xảy ra rồi phải không? Người mà lần trước nhóm chúng ta gặp có thật là tiểu sư đệ của ngươi không?”
Hắn đã sớm biết rằng, người kia nhất định là tiểu sư đệ của Phong Ba Lưu, chỉ là chính bản thân Phong Ba Lưu không chịu thừa nhận, đương nhiên mấu chốt vấn đề chính là hắn có cảm giác Phong Ba Lưu coi hắn như kẻ đần độn.mĐiểm manh mối này nếu như cũng không nhìn ra được thì còn lăn lộn trên giang hồ làm gì chứ?
“Nói đi, rốt cuộc có phải hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây