Mấy ngày sau.
Lâm Phàm trở về, khi hắn nhìn thấy Võ Đạo Sơn thì nước mắt lưng tròng, xúc động đến muốn khóc. Hắn cảm thấy mình thật sự là quá khó khăn rồi. Lúc lưu lạc bên ngoài, không cảm thấy có gì không ổn, nhưng khi trở về Võ Đạo Sơn thấy cảnh quen thuộc, ngàn vạn suy nghĩ . . cũng không biết hình dung như thế nào. Bước lên bậc thang, chậm rãi hướng phía trên núi. Sau khi trở về, nhất định phải để cho Cẩu Tử làm nhiều món ngon cho đã thèm, thời gian này ở bên ngoài ăn toàn cái gì đâu không. Những ngày đó còn có thể ăn đồ ngon sao, thậm chí mấy ngày không ăn đều là việc rất bình thường.
Cẩu Tử bưng đồ ăn cho sủng vật của công tử ăn. Sủng vật của công tử thật là kỳ lạ. Đoạn thời gian này công tử không ở đây, sủng vật lớn nhanh, cao đến nửa người, lượng cơm ăn mỗi ngày cũng dần dần nhiều hơn, lượng cơm của nó ăn bằng tất cả mọi người ở Võ Đạo Sơn.
Đột nhiên, Cửu Yêu đang điên cuồng ăn cơm, ngẩng tám cái đầu lên nhìn về phía phương xa, còn một cái đầu thì đang tiếp tục ăn trong chậu rửa mặt. Lướt một cái. Cửu Yêu nhảy ra như bay về phía sơn môn, mà một cái đầu khác kêu thảm, nó còn chưa có ăn no. Cẩu Tử nghi hoặc, sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, cũng vội vàng đi về phía sơn môn. Lâm Phàm đang đi, đột nhiên có bóng đen từ phía trên nhảy xuống, đến quá đột ngột, thật là dọa người, kìm lòng không được, liền tát một cái. Lạch cạch một tiếng. Cửu Yêu mới vừa ăn, trực tiếp từ trong lỗ mũi chín cái đầu phun đồ ra ngoài.
“Cái này. . .”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây