Rất nhanh Lâm Phàm đã ném chuyện mất tài phú ra sau đầu, nghĩ quá nhiều sẽ tự làm tâm trạng của mình không tốt, cần gì phải quá chú ý mấy thứ đó, không phải cũng chỉ là một đống rác vừa hôi vừa cứng hay sao. Chỉ là nhiều tài phú như vậy nói mất liền mất, bảo không đau lòng thì đều là giả dối chỉ có thể cắn chặt răng nuốt cơn tức vào bụng. Trận chiến này đúng là lỗ vốn, thiệt tới mức quần trong cũng không còn. Tu vi của trùng nhân rất mạnh, chỉ là cho dù có mạnh tới cỡ nào thì cũng vô dụng, không có điểm nộ khí cũng không có bất kì tài phú nào. Nếu như nó có điểm nộ khí hoặc tài phú thì cho dù chỉ là một chút hắn cũng sẽ có thể chấp nhận được sự tổn thất lần này. Chỉ là đáng tiếc, đến cái lông cũng không có.
“Coi như Cửu Trùng Bang các ngươi lợi hại, ta mang đến cho các ngươi bao nhiêu là phiền toái mà hiện tại các ngươi lại thành công lừa ta một vố như vậy, được lắm!”
Lâm Phàm thừa nhận Cửu Trùng Bang rất lợi hại, thù này cứ ghim trước đã, sau này có cơ hội hắn sẽ hoàn trả đầy đủ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hắn tự nhận bản thân mình không phải là quân tử cho nên trong vòng một năm hắn tuyệt đối sẽ quay lại báo mối thù này.
Cửu Trùng Bang mà biết ý nghĩ này của Lâm Phàm chỉ sợ là đại nộ chửi ầm lên. Con mẹ nhà ngươi có thể bớt bức ép người khác hay không, tuổi tác tuy nhỏ nhưng bản lĩnh đảo lộn trắng đen thì lại không nhỏ. Rốt cuộc là ai chọc vào ai, ai mang đến cho ai phiền toái lớn hơn, trong lòng ngươi không biết tự tính hay sao? Còn nói chúng ta lừa ngươi, ngươi rất quá đáng đó có biết không?
Mấy ngày sau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây