“Tốt lắm, ta thích người chủ động phối hợp.”
“Ngươi yên tâm, ta và ngươi không thù không oán, chỉ cần ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không thương tổn tính mạng của ngươi, nhưng nếu ngươi không thành thật, vậy thì đừng trách ta.”
Lâm Phàm ghé vào bên tai Hứa Tùng nói nhỏ. Hứa Tùng cảm thấy có hơi nóng phất qua tai, cả người hắn ta run rẩy, suýt chút nữa định kéo quần, chổng mông chống tay lên tường, bảo Lâm Phàm nhanh lên, sớm kết thúc sớm thả hắn ta đi.
Hứ! Thế quái nào ta lại có ý nghĩ buồn nôn như vậy? Ta là đấng nam nhi, làm sao có thể vì bảo mệnh mà đón ý nói hùa đối phương, đúng là vũ nhục ta. Bây giờ đối phương muốn hắn ta thành thật trả lời, nói thật hắn ta thấy hơi sờ sợ.
Đối phương chặn đường hắn ta, chứng tỏ biết hắn ta là ai, nếu hắn hỏi vài bí mật không thể nói thì phải làm sao đây? Còn có thể làm gì nữa, tuyệt đối không được nói ra. Thân là đệ tử của môn phái, phải đặt lợi ích của môn phái lên hàng đầu, chỉ vì bản thân bị đe dọa mà vứt bỏ môn phái, ấy là một việc hết sức vô liêm sỉ, môn phái là nhà của hắn ta, sư môn trưởng bối là cha mẹ của hắn ta, chăm sóc cho hắn ta từng li từng tí, loại chuyện chỉ có súc sinh mới làm ấy tuyệt không có khả năng xảy ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây