“Thật đúng là không tệ, trong khoảng thời gian này, lão đạo trưởng thối kia đã cho ta gần phá vỡ kỷ lục một vạn điểm nộ khí.”
Lâm Phàm rất hài lòng. Sự tồn tại của Đại Tông Sư đỉnh cao, quả nhiên là máy cung cấp điểm nộ khí. Hắn đối xử với Vân Du Tử như thế, đối phương nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, mãi mãi cũng không quên những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Chỉ cần đối phương không quên, như vậy điểm nộ khí này sẽ không ngừng được cung cấp. Đối phương càng phẫn nộ thì hắn càng cảm thấy vui vẻ, từ đó càng làm cho hắn đi vào con đường mạnh mẽ hơn.
“Nếu gặp càng nhiều những kẻ ngốc như thế này thì thật là tốt biết bao.”
Lâm Phàm rất muốn gặp được những dạng người như thế này, chỉ là cảm giác không phải dễ dàng, dù sao ngu đần không nhiều, gặp được một người thì phải trân quý một người. Phong Ba Lưu nghe thấy Lâm Phàm nói chuyện, hắn ta cũng đờ người nhìn theo đối phương.
Ôi trời ơi! Lại còn muốn gặp được, dùng từ phách lối như vậy sao? Hắn ta bây giờ đang nghĩ, Thanh Sơn đạo quan có thể điên mất không, dù sao đây chính là nhị phẩm đệ tử, tu vi đạt đến Đại Tông Sư đỉnh cao, bỏ mặc để ở nơi đâu, đây đều là nhân tài hiếm có Bây giờ cứ như người bị phế bỏ đi vậy, sợ là khó mà tiếp nhận sự tình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây