Phong Ba Lưu không rõ Lâm Phàm đang muốn làm gì, trói đám binh sĩ này lên cây để thuận tiện hành hạ sao? Hắn ta thực sự là càng nhìn càng không hiểu, nhưng rất nhanh lúc hắn ta nhìn thấy động tác tiếp theo của Lâm Phàm thì chợt thông não ngay.
“Sự tồn tại của các ngươi đối với ta mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn cả, hơn nữa ta cũng không phải là người thích xen vào chuyện của kẻ khác nên chỉ có thể nói gặp phải ta coi như là vận khí của các ngươi thực sự quá tệ, tệ đến hết cách cứu vãn rồi.”
Lâm Phàm thản nhiên nói, sau đó nội lực trong tay ngưng tụ thành lôi đình bắt đầu sôi sục. Hắn quay đầu lại trực tiếp phóng toàn bộ lôi đình trong tay ra, lôi đình đánh xuống mặt đất bùm một tiếng tóe ra rất nhiều tia sáng chói mắt. Chẳng bao lâu sau một trận đại hỏa cháy hừng hực.
Lâm Phàm lên ngựa phát hiện Phong Ba Lưu vẫn còn đang ngơ ngác trong bộ dạng trợn mắt há miệng liền nói: “Nhìn cái gì đó?”
Phong Ba Lưu nhìn Lâm Phàm chằm chằm: “Ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây