“Đây...”
Lúc mấy người Lâm Phàm đi qua một thôn trang thì phát hiện nơi đây đã biến thành một bãi hoang phế, khắp nơi đều có thi thể rải rác, còn có rất nhiều nữ nhân y phục không chỉnh tề, hiển nhiên trước khi chết đã phải chịu không ít giày vò.
“Biểu ca, bọn họ đây không phải là gặp thổ phỉ đấy chứ?”
Chu Trung Mậu nhíu mày nói. Tuy y thích để cho địch nhân chết không toàn thây nhưng đối với những lão bách tính bình thường thế này thì y sẽ không bao giờ động thủ, đây cũng là ranh giới của Chu Trung Mậu.
Phong Ba Lưu không nhẫn tâm nhìn những người này chỉ nói: “Được rồi, thế gian đều là như vậy, mỗi giờ mỗi phút đều có chuyện thảm khốc xảy ra, chúng ta cũng chỉ là những người qua đường mà thôi, không cần phải quản quá nhiều.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây