768: Tách biệt đi đến Trịnh Khê (1)
Phía Nam của Phong Châu, từ trước đến nay là vùng khỉ ho cò gáy, vốn là có một con sông Ẩn Giang từ đó xuyên qua, nó là một tuyến đường thủy quan trọng dẫn đến phía nam kinh thành, từ sau khi Ẩn Giang thay đổi tuyến đường, nó trở thành một nơi không ai tranh đấu.
Toà quận thành này cũng giống như kiến trúc được lưu lại từ ngàn năm trước, trong một ngàn năm chưa từng được xây dựng lại, đất vàng nện thành tường thành chợt nhìn còn tưởng rằng là quân trấn phía bắc, trong thành ngay cả người nói tiếng phổ thông cũng không nhiều.
Tống Du cũng là đến nơi đây mới biết được, thì ra sông Ẩn Giang đã chảy qua Tư Quận từ hàng ngàn năm trước và đi qua phía bắc của huyện Ẩn Nam. Cái gọi là Ẩn Nam, cũng chính là phía nam của sông Ẩn. Ngàn năm trước bên này đã từng giàu có, chỉ là thời gian ngàn năm thứ có thể thay đổi thực tế quá nhiều, nếu không có sự thống nhất vĩ đại về tư tưởng và khái niệm ở vùng đất này đã ăn sâu vào lòng người dân, thời gian ngàn năm, sợ là đã có thể tạo nên mấy nền văn minh.
Có một ngọn núi nhỏ trong thành, trên núi có cái đình bỏ hoang cũ kỹ, ngay tại bên cạnh có quán trọ, hai nữ tử lúc này ở bên trong mái đình bỏ hoang trên núi, gió thổi, chiêm ngưỡng tòa thành trì đổ nát này. Đạo nhân mặc đạo bào cũ mang theo con ngựa đỏ thẫm đi đến dưới chân núi, ngửa đầu nhìn lên, vừa vặn đối mặt với các nàng đang cúi đầu nhìn xuống. Sau một lát, chỉ còn lại con ngựa mang túi hành lý còn đứng ở dưới núi, đạo nhân thì đã ở bên trong mái đình trên núi. Chim yến cũng đáp xuống rìa mái đình bỏ hoang. “Gặp qua đạo trưởng cùng với Tam Hoa nương nương!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây