“Nhị Nha không sao chứ”, “Có lẽ lại phát bệnh rồi”, “Tiểu Khả mau tỉnh lại”, “Muội muội, muội muội”, bên tai, những lời quan tâm của cha nương, tỷ tỷ và nhị ca ngày càng rõ ràng, mỹ thiếu niên trước mắt cũng nhanh chóng biến mất.
“Hu hu hu!” Nàng chỉ chăm chú ngắm nhìn đường nét cơ thể mà quên mất nhìn mặt, vậy nên cây cỏ này có phải là Vong Ưu hay không!
Đằng Ấu Khả tỉnh dậy ngáp một cái, nghe gia đình hỏi han ân cần trong lòng cảm thấy vô cùng yên tâm, nàng vô thức quay đầu nhìn Vong Ưu, đầu óc không kiểm soát được bắt đầu cởi bỏ quần áo của hắn, tự giật mình, hoảng sợ quay đầu đi.
Vong Ưu: “? ? ?”
Hắn biết mặt mình lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức khiến trẻ con sợ hãi như vậy đi?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây