Nghe lời cáo trạng đầy phẫn nộ của cỏ Vong Ưu, một mình Đằng Ấu Khả ở sâu trong rừng già cười đến run cả tay, nếu không phải là vì tiểu viện tùy thân không phải là không gian của nàng, thì nàng đã tin rồi.
Sau đó tiếng của cỏ Vong Ưu lại truyền đến, “Xin lỗi, đừng để ý đến một đám vật nhỏ nhàm chám rảnh rỗi như chúng ta.” Cả ngày chỉ chăm chăm nhìn ngó hắn.
“Ừ, ngươi cũng đừng bận tâm, Tụ linh thảo vừa mới khai linh trí, nói chuyện toàn học theo con ngỗng kia.”
Đằng Ấu Khả dùng xẻng thuốc cẩn thận đào lấy linh thảo, nghĩ đến cỏ học sai cách từ con ngỗng, lại không nhịn được mà cười lên.
Hai người lơ đãng nói chuyện phiếm, mỗi người bận rộn với công việc của mình, phía sau Đằng Ấu Khả, một con yêu thú cấp cao trông coi linh thảo lặng lẽ tiến lại gần, há miệng lộ ra một cặp nanh sắc bén.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây