Đằng Ấu Khả nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, “Đừng mắng mình như vậy, hai người các ngươi trong mắt ta luôn là một người, dù sao cũng là tinh thần chia ra làm nhiều lần, ta đã quen rồi.”
Thiếu niên: “. . .”
Hắn không hiểu lắm, nhưng lại có chút hiểu, tóm lại là không được giết người thôi.
“Câu hỏi cuối cùng, ngươi thực sự không tò mò tên ta là gì sao? Ta có tên, ta không phải thiếu niên, cũng không phải hoa.”
“Ta biết, ta còn đoán được tên của ngươi, ca ca ngươi tên là Vong Ưu, ngươi tên là Vô Ưu, đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây