Ta Đến Kinh Thành Báo Thù

Chương 7: Ngày thứ 2 đi báo thù (2)

Chương Trước Hết Chương

Ứng Tiểu Mãn đột nhiên lo lắng hỏi hàng xóm, “Ta không làm ai bị thương, nếu dọc đường có va phải đá hay bậc thang thì không tính là ta làm bị thương đâu. Không phạm pháp chứ?”

Mấy phụ nhân đều cười nói, “Chưa đánh chết ai, không phạm pháp.”

“Đáng tiếc là mẹ ngươi sức khỏe không tốt, nếu không gặp hạng người khuyên con gái bán thân làm tì thiếp, bà ấy cũng đủ sức cầm lấy chày giặt quần áo mà đánh cho một trận nên thân.”

Ứng Tiểu Mãn khẽ thở phào, không phạm luật là tốt rồi.

Khó khăn lắm mới ổn định được ở kinh thành, qua bao tháng trời vướng vào chuyện rắc rối với quan phủ, hai mẹ con mới vừa định xong thân phận “nữ hộ thập đẳng phường” ở xóm nghèo, thuê được căn nhà ở ngõ Đồng La này với giá rẻ từ Nha môn Điếm Trạch Kinh Sư, chỉ mất có ba trăm văn.

Nếu phạm tội, quan phủ sẽ tịch thu nhà thuê theo luật, thế thì rắc rối to.

Nàng tháo dây lưới, thả bà nha nhân xuống, “Đừng đến tìm ta nữa. Nếu có lần thứ hai thì cây chày giặt quần áo sẽ chờ bà đấy.” Bà ta ôm đầu, co cẳng chạy mất.

Kinh thành là chốn phồn hoa bậc nhất, dân cư đến cả triệu người, bốn bể gom về, sinh sống nơi đây dễ dàng. Nhưng kinh thành có nhiều quy củ lớn, muốn sống như cá gặp nước giống mấy tay lão làng bản địa, với dân ngoại lai như nàng thì không hề dễ.

Thầy đồ trong tư thục thường vừa đọc vừa lắc đầu, “Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường.” Nàng đã đi cả ngàn dặm đường, từ ngôi làng nhỏ ven sông Hán, men theo dòng nước ngược về phương bắc đến kinh thành, mở mang tầm mắt.

Trong lưới cá của nàng, ngoài bà nha nhân, còn có vài con cá tươi rải rác. Khi lưới bung ra, cá tươi rơi xuống đất nhảy lách tách. Ứng Tiểu Mãn vừa ngồi xổm xuống nhặt cá vừa trò chuyện với mấy người hàng xóm.

“Bà ta cứ khăng khăng nói ta xinh đẹp, xúi giục ta đến nhà phú hộ làm tì thiếp. Nhưng ta thấy kinh thành này người xinh đẹp đâu có thiếu.”

Nàng không khỏi băn khoăn, “Như hôm nay ở bờ sông, vị quý nhân trên chiếc thuyền hai tầng kia nhìn ta như chọn cá. Ta thấy hắn còn trẻ lắm, ăn mặc lộng lẫy, tướng mạo cũng đường hoàng. Kẻ hầu bên cạnh hắn toàn là tiểu đồng thanh tú, tì nữ đều xinh đẹp, phải đến mười người chứ chẳng ít, vậy mà sao vẫn muốn tìm ta làm tì nữ.”

Dương thẩm cười nói, “Mấy vị quý nhân trong kinh thành ấy à, có bao giờ thấy đủ đâu. Dù đã nạp hai mươi phòng tiểu thiếp mỹ mạo trong nhà, họ vẫn muốn nuôi thêm ngoại thất, lại còn đi dạo lầu xanh, rồi lại nhắm tới phòng thiếp thứ hai mươi mốt.”

Ứng Tiểu Mãn hít một hơi, lẩm bẩm, “Một người nạp hai mươi phòng tiểu thiếp, tiểu thiếp lại sinh con, vậy chẳng phải cần đến hai mươi cái sân để ở sao. Thảo nào nhà các đại hộ trong kinh thành, nhà nào cũng phải xây lớn như vậy.”

Mấy tháng vào kinh, nàng luôn nhớ lời di huấn của nghĩa phụ, thỉnh thoảng ra ngoài dạo quanh, từ các trà lâu, quán xá để nghe ngóng thông tin về các quan viên họ Yến (Yến, Yên, Nghiên).

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)