Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 48: Uống!

Chương Trước Chương Tiếp



Thế là, lúc Tả Tiểu Đa đánh nhau với Mộng Trầm Ngư, nói chuyện càng khó nghe hơn, các loại lời lẽ ô uế, bẩn thỉu, tục tĩu, thao thao bất tuyệt, cứ trôi trảy như đọc Tam Tự Kinh, nói không ngừng nghỉ, nói được một câu đã hỏi thăm đến họ hàng hang hốc mười tám đời tổ tông, từ già trẻ lớn bé trai gái nhà họ Mộng đều không ai tránh được, ai nấy cũng đều bị hỏi thăm một lượt.

Mộng Trầm Ngư tức đến phổi cũng to ra ba vòng, ra tay đương nhiên cũng càng hung ác hơn, nhưng nàng càng hung dữ, tàn ác, thì Tả Tiểu Đa lại càng chửi mắng tàn độc hơn!

Đến nỗi, sau này, Mộng Trầm Ngư bắt đầu suy nghĩ lại những chuyện đã qua, lại bắt đầu thấy hối hận vì lúc ban đầu đã kích động để hắn nói những điều ấy!

Có phải bản thân nàng đã chửi hắn hơi quá rồi không?

Nếu như nàng không bắt đầu, không phát động công kích bằng từ ngữ làm ví dụ trước, thì có phải đối phương cũng không mở miệng nói ra những lời lẽ ô uế, bẩn thỉu, tục tĩu ấy không?

Đây là đang cùng luyện tập đấy à?

Đây rõ ràng là bị chửi, mắng chửi từ sáng đến tối luôn!

Nhà họ Mộng của ta từ ngày nay ngược dòng đến tận thời xa xưa, tất cả những tổ tiên là nam cho đến tổ tiên là nữ, đều được đổi nhiều loại, thay nhiều cách thức khác nhau hỏi thăm bảy, tám chục lần…

Còn về bản thân Mộng Trầm Ngư, trong miệng của Tả Tiểu Đa, đã thương tích đầy mình từ lâu rồi, tiền gian hậu sát, sau đó lại gian tiếp, giết tiếp vận vân mây mây, căn bản chính là một người không đáng được coi trọng, không đáng được nhắc đến.

Mộng Trầm Ngư từng tò mò mà tính toán một chút, nhưng nàng mới chỉ tính được có nửa tiếng đồng hồ đã tức điên lên rồi.

Bởi vì trong nửa tiếng đồng hồ này, Mộng Trầm Ngư đã bị Tả Tiểu Đa dùng các loại phương thức giả tưởng lăng nhục, ngược đãi chết đến mười ba lần!

Rầm rầm rầm…

Mộng Trầm Ngư ra tay càng ngày càng nặng, các lúc càng không có chừng mực nữa, sắc mặt tái mét, tức đến giận tím cả người.

Không khống chế được giận run hết cả người.

Nàng hối hận rồi... nàng thật sự hối hận rồi... đây là thứ gì chứ!

Anh trai thân yêu của ta, em gái ngươi vì chuyện chung thân đại sự của ngươi, ta thực sự đã phải chịu hết sự mắng nhiếc, chửi rủa mà người bình thường trong vòng mười ngàn kiếp cũng không chịu đựng bằng!

Với tư các là ái nữ được cưng chiều của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Mộng Thị, là thiên kiêu chi nữ, có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, trên thế giới này lại có nhiều cách mắng chửi người khác, nhiều kiểu lăng nhục người khác đến thế!

Mà những cách thức này, đều bị Tả Tiểu Đa dùng một trạng thái như thể nước đổ từ ngân hà ra, dùng tên của nàng mà thao thao bất tuyệt, phát huy toàn lực trước mặt của nàng…

Đã lĩnh hội!

Bây giờ, trong lòng nàng chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Những ngày như thế này, hãy mau kết thúc đi!

Lúc mới bắt đầu, Mộng Trầm Ngư đưa Tả Tiểu Đa vào khoang điều dưỡng, nàng mới ở bên ngoài bình tĩnh được một lúc. Đến sau này, dứt khoát luôn, Tả Tiểu Đa vào một lần, thì Mộng Trầm Ngư cũng vào một lần.

Bởi vì, nếu nàng không vào, nàng sợ phổi của mình sẽ nổ tung vì tức giận mất!

Còn phải lo lắng cho cả lá gan của mình nữa!

Nàng cảm giác gan của mình đã bị tức đến sưng phù từ lâu rồi…



Đến ba rưỡi sáng.

Tả Tiểu Đa lại vào khoang điều dưỡng lần nữa.

Hắn chậc chậc lưỡi, suy nghĩ cân nhắc, một cảm giác suy tư, cảm khái tự nhiên nảy sinh.

Linh khí ở trong khoang điều dưỡng, vẫn dồi dào đến mức làm người khác phẫn nộ vô cùng, nhưng còn luồng mát lạnh thì không còn cách nào để duy trì tiếp được nữa, trạng thái giúp tăng thêm cảm giác mát lạnh bao phủ khắp kinh mạch toàn thân, đã không còn nữa!

“Thế này là... đã bão hòa rồi sao?”

Tả Tiểu Đa ở trong khoang điều dưỡng thở dài.

Nếu như có thể được, thì trạng thái như thế này cứ thêm tám ngày mười ngày nữa hắn cũng không chê nhiều đâu!

“Thật là đáng tiếc!”

Tả Tiểu Đa nằm trong khoang điều dưỡng, không khỏi cảm thấy thất vọng, mất hết hứng thú, nếu đã không có thêm lợi ích này nữa, thì đến hứng thú mắng chửi Mộng Trầm Ngư, Tả Tiểu Đa cũng chẳng còn nữa.

“Nước bọt của ta không đáng tiền à? Mắng người cũng cần sức lực đấy! Còn cả nhiều thủ đoạn, phương pháp, cách thức như thế, tất cả đều cần phải dùng đầu óc lên kế hoạch, trù tính hết đấy!”

Tả Tiểu Đa chìm chìm nổi nổi trong linh dịch, cảm giác linh dịch đang chảy đều lên từng tấc da thịt trên toàn thân, mỗi một sợi kinh mạch, đều vô cùng khoan khoái dễ chịu, vừa hồi phục, vừa rèn luyện xương cốt.

Bây giờ hắn đã lén lút rèn luyện đến xương ngực rồi.

Quả thực rất tiện lợi, bởi vì có một số xương, trước khi vào khoang điều dưỡng, Mộng Trầm Ngư đã đánh gãy hết rồi... xương ngón chân, xương cẳng chân, xương đùi, xương ngón tay, xương cánh tay, xương vai, xương chậu, xương sườn... sau đó mới là xương ngực.

Rèn luyện xong xương ngực, xương cổ, thì phải dừng lại, bởi vì phần xương đầu không phải phần xương có thể rèn luyện ở cấp độ cảnh giới này.

Cảnh giới Võ Sĩ rèn luyện một lần, cảnh giới Võ Sư rèn luyện một lần, cảnh giới Tiên Thiên rèn luyện một lần, Thai Tức rèn luyện một lần, sau đó đến Đan Nguyên, sau đó mới có thể bắt đầu rèn luyện xương đầu lần đầu tiên được.

Hắn vừa điên cuồng liều mạng hấp thụ những lợi ích ở đây, vừa không nhịn được cau mày tự hỏi: “Chị Tiểu Niệm đã đồng ý với bọn họ chuyện gì nhỉ?”

“Niệm Niệm mèo này, đúng là không khiến ta bớt lo được tí nào…”

Tả Tiểu Đa thở ngắn than dài.

Mười năm phút, nói ngắn không ngắn, nói dài thì thực sự không dài, đã sắp qua đi rồi.

Nhìn bầu không khí vẫn tràn đầy linh dịch như cũ, Tả Tiểu Đa nghĩ đến chuyện hắn chỉ có thể ở trong này ba ngày, mà bây giờ đã hơn một ngày trôi qua rồi, không khỏi bắt đầu thấy có chút lưu luyến không muốn rời đi.

“Nha đầu Mộng Trầm Ngư kia thế mà dám ra điều kiện với Niệm Niệm mèo, rõ ràng là coi thường Tả Tiểu Đa ta!” Tả Tiểu Đa càng nghĩ càng tức, đột nhiên hung hãn mở miệng, ừng ực ừng ực nuốt hết linh dịch dồi dào trong khoang điều dưỡng.

“Thực sự là không lợi dụng được cái gì khác nữa rồi…”

“Xem chừng thứ này không có độc, cùng lắm là trộn lẫn mồ hôi với máu trên người của ta lẫn với thứ bẩn thỉu gì đấy. Cho dù là lúc trước có người khác ở, thì cũng sao chứ? Bình thường bánh bao mà ta ăn cũng không phải là do người khác làm đấy sao? Ai dám đảm bảo trong bánh bao không có nước tiểu chứ…”

Tả Tiểu Đa vừa nghĩ như thế, đã cảm thấy vô cùng yên tâm thoải mái, trong thời gian có hạn, mở to miệng, ừng ực uống một bụng no căng.

“Muốn thế nào thì làm thế đi, chẳng liên quan gì đến ta!”

Có lẽ đến người đầu tiên nghiên cứu và thiết kế ra cái khoang điều dưỡng này cũng không ngờ rằng, có người sẽ lại ở trong căn phòng này uống linh dịch cứ như là uống bia!

Hơn nữa vừa uống là uống cả một bụng đầy.

Linh dịch này đối với cơ thể con người chắc chắn là chỉ có lợi chứ không có hại, trên thực tế, thứ này vốn dĩ là được chế tạo ra để cơ thể người hấp thu và dung hòa.

Nhưng ý nghĩa tồn tại to lớn nhất của khoang điều dưỡng này, hay nói các khác là giá trị lớn nhất của nó lại nằm ở tính duy trì lâu dài, tính bền vững, linh dịch trong tất cả các khoang điều dưỡng được lắp đặt ở đạo tràng của Mộng Trầm Ngư này có thể nói là linh dịch cao cấp nhất, một khoang linh dịch đủ để cho một người sử dụng trong vòng một năm! Thậm chí thời gian còn có thể dài hơn!

Về cơ bản đều là tiêu hao đến tương đương với số định mức, lúc đó mới bắt đầu bổ sung.

Nhưng chưa từng có ai muốn uống cả.

Tại sao vậy?

Thứ như khoang điều dưỡng này, cho dù có cao cấp hơn thế nào đi nữa, thì trước sau vẫn là thiết bị công cộng, ngươi có biết trước đây đã có bao ngươi người từng sử dụng qua rồi không?

Mặc dù linh dịch và linh khí ở trong này rất dồi dào, nhưng phân tích một cách kỹ lưỡng, thì ở đây cũng chẳng khác nước trong phòng tắm công cộng là bao… 100% những người bước vào đây, đều chỉ sợ mình mở miệng ra là nó sẽ trôi vào trong miệng, quả thực vô cùng kinh tởm.

Ai có thể ngờ được rằng Tả Tiểu Đa lại là một kẻ kỳ lạ, suy nghĩ khác người như thế…

Mười năm phút trôi qua.

Tả Tiểu Đa vác một bụng bước ra.

“Ngươi... ngươi đã làm cái gì vậy?” Mộng Trầm Ngư nhìn bụng của Tả Tiểu Đa, đôi mắt xinh đẹp tí nữa thì bắn ra khỏi hốc mắt.

Nghe thấy lời chất vấn của Mộng Trầm Ngư, Tả Tiểu Đa bực bội, đùng đùng nổi giận, đánh đòn phủ đầu để kiềm chế đối phương, bóp méo sự thật, đáp: “Lúc ngươi nhét ta vào trong đó, không thể nhìn xem ta tỉnh táo hay không tỉnh táo được à? Ta trọng thương sắp chết, thần trí không tỉnh táo, mở miệng theo bản năng, sau đó… Suýt chút nữa ta đã chết chìm ở trong đó! Ngươi cứ thế ném ta vào trong này! Ngươi nói đi, có phải là nha đầu nhà ngươi cố ý hay không hả?!”

Sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, Tả Tiểu Đa tiếp tục phẫn nộ: “Nếu không phải ta tỉnh sớm, nói không chừng đã chết chìm thật rồi… Biết bao nhiêu người từng dùng qua cái này rồi? Có bẩn, có kinh sớm không hả!”

“Ha ha ha ha...Ngươi uống cả một bụng nước tắm rồi à?” Mộng Trầm Ngư vui mừng khôn xiết, tràn đầy cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.

Ôi trời ơi, thế phải bẩn đến mức nào chứ…

Cho ngươi chửi ta đi! Đáng đời! Đây là quà ông trời ban tặng cho ngươi, cho người buồn nôn chết đi!

“Hừ!”

Vẻ mặt Tả Tiểu Đa tức giận vô cùng.

Kết quả, hắn vừa hừ xong, lại đột nhiên có hai luồng linh khí Tinh Hồn màu trắng sữa phun ra trừ trong mũi hắn.

Vốn dĩ sau khi trải qua quá trình hồi phục, trong kinh mạch của hắn đã bão hòa, kết quả là hắn lại uống đầy một bụng, quả thực là khó mà tải được nữa, đúng lúc này vì không thể chịu đựng nổi nữa nên mới phun ra ngoài.

Phải biết rằng, thứ mà hắn uống không phải là nước theo nghĩa thông thường, mà là năng lượng Tinh Hồn ở trạng thái dịch lỏng thực sự, há có thể tiêu hóa một cách dễ dàng chứ!

Mặc dù linh dịch sẽ không làm người ta nổ tung, nhưng không tiêu hóa được, thì nhất định là rất lãng phí.

“Lên đi, đồ xấu xí kia!”

Tả Tiểu Đa gào lên: “Đến đây đến đây đến đây, hôm nay Tả gia ta nhất định phải đánh cho ngươi phục sát đất mới tôi!”

Mộng Trầm Ngư bị một câu đồ xấu xí đến bất thình này làm cho tức đền mũi xì cả khói, không để cho hắn giải thích mà xông lên luôn.

Mặc dù lúc trước Tả Tiểu Đa nói toàn những từ ngữ ô uế, bẩn thỉu tục tĩu, lời lẽ thế nào cũng nói hết rồi, nhưng thực sự chưa từng nói những lời đánh giá về vẻ ngoài của Mộng Trầm Ngư, suy cho cùng thì Mộng Trầm Ngư cũng là một cô gái tinh tế và xinh đẹp, nói người ta xấu thực sự là không có lương tâm cho lắm!

Nhưng... hai người đối đầu đến bây giờ, không chỉ có Tả Tiểu Đa mệt đến chết đi sống lại, Mộng Trầm Ngư cũng toát mồ hôi đầy người, lớp trang điểm xinh đẹp, tinh tế ban đầu đã sạch bong từ lâu, hình tượng bây giờ, đã chẳng còn liên quan đến mấy từ tinh tế, xinh đẹp nữa rồi, mà đã không tinh tế, xinh đẹp nữa, thì chỉ có thể là…

Dưới chân Tả Tiểu Đa đan vào nhau, bay vọt lên không trung, những bước đi trong hư không của Tinh Không Bộ giống y như đang dẫm trên ngân hà, Long Môn Cước lập lòe nhấp nháy, liên tiếp đá qua như một cơn lốc xoáy.

Rầm rầm rầm…

Chớp mắt sau hai người đã cuốn vào nhau, Tả Tiểu Đa vừa xông lên đã không tiếc bản thân, dốc hết sức lực, liên tiếp tung đại chiêu, không nỗ lực hết sức không được, Tả gia đã sắp căng đến phát nổ rồi…

“Ai là đồ xấu xí!” Mộng Trầm Ngư vừa đánh, vừa tức đến ngực phập phồng, suýt chút nữa đã to ra một cỡ.

“Là ngươi, là ngươi, chính là ngươi!” Tả Tiểu Đa quyền cước đan xen, không có một tia tránh cũng chẳng né, lấy cứng đối cứng, miệng cũng không thả lỏng lúc nào.

“Ta xấu chỗ nào?” Mộng Trầm Ngư tức sùi bọt mép.

“Ngươi lép!” Tả Tiểu Đa đánh liên tiếp bảy, tám chưởng, ngoài ra còn thêm hơn hai mươi cước, cả người giống như biến thành một con quay, trong miệng vẫn còn lớn tiếng gào lên: “Phía trước ngươi không lồi ra, phía sau cũng chẳng vểnh lên, cả người nhìn cứ y như cái ván giặt quần áo, hơn nữa còn là cái ván giặt đồ đã bị mài mòn rồi! Thì còn đẹp đẽ ở chỗ nào nữa? Chỗ nào cũng xấu xí hết!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)