Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 47: Khoang điều dưỡng thật nhiều tác dụng nha!

Chương Trước Chương Tiếp



Khoảng chừng mười phút sau Mộng Trầm Ngư đi ra từ trong khoang điều dưỡng, tinh thần khôi phục sung túc, sắc mặt cũng hồng hào như lúc ban đầu, tiếp theo thân thể chợt lóe lên đã tới trước mặt Tả Tiểu Niệm và Mục Yên Yên.

“Sư tỷ, biểu hiện của ta vẫn rất được, đúng không?” Mộng Trầm Ngư cười hì hì tranh công.

Trên mặt Tả Tiểu Niệm hơi lạnh, không chút biểu tình.

“Vừa rồi ta đã xuất toàn lực, tuyệt đối đã kích thích toàn bộ lửa giận của tiểu tử này; ta thấy tiểu tử này cố sống cố chết, thật sự rất liều mạng! Rõ ràng đã bị ta đánh đến gãy mấy cái xương, nhưng vẫn cố sức tấn công, quả thật không tầm thường, sư tỷ, người em trai này của ngươi xem như có chút tâm huyết.”

Mộng Trầm Ngư cười vui sướng: “Ngoại trừ cái miệng có chút đê tiện thì cái khác đều giống một người đàn ông.”

Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng không nói chuyện.

Rõ ràng nàng cảm giác được lúc Mộng Trầm Ngư nói miệng Tả Tiểu Đa “có chút đê tiện” thì trong mắt hiện lên một tia tức giận, xem ra lời nói của Tả Tiểu Đa đã chọc giận vị tiểu thư được nuông chiều từ bé này rồi.

Nhưng Tả Tiểu Niệm vẫn không nói chuyện như cũ.

Lần này vốn là để Tả Tiểu Đa có thể rèn luyện thêm, có tầng thù hận này có lẽ có thể khơi dậy hiệu quả tích cực.

“Trước đó chúng ta đã nói rồi, nghìn vạn lần đừng quên nha sư tỷ, anh trai ta vẫn muốn mời ngươi ăn bữa cơm đấy…”

Mộng Trầm Ngư ôm cánh tay Tả Tiểu Niệm, làm nũng nói: “Ta đã nói xong với hắn hết rồi, hai người các ngươi cùng nhau ăn bữa cơm… ừm, cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, ngươi đã đồng ý với ta rồi.”

Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm vẫn không chút thay đổi, một lúc lâu sau mới nói: “Ba ngày sau để ta nhìn xem kết quả huấn luyện của ngươi rồi nói sau.”

“OK!”

Mộng Trầm Ngư nhảy dựng lên: “Người cứ chờ xem đi.”



Lúc này phía dưới truyền đến âm thanh kêu gào của Tả Tiểu Đa: “Mộng Trầm Ngư! Mộng Trầm Ngư đâu? Nha đầu kia! Đã chạy đi đâu rồi? Còn không mau ra đây cho Tả gia! Tả gia đến đây còn không ra tiếp khách!”

Tiếp khách?

Sắc mặt Mộng Trầm Ngư lập tức trầm xuống.

Sắc mặt Mục Yên Yên cũng có chút hạ xuống.

“Ngươi ra tay có thể nặng thêm một chút, dù sao cũng có khoang điều dưỡng, không ảnh hưởng toàn cục.”

Mục Yên Yên nói.

“Hiểu rồi, sư phụ.”

Mộng Trầm Ngư chợt lóe thân hình.

Tả Tiểu Niệm nhìn màn hình theo dõi, không có biểu tình gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú, chú ý đến chiến cuộc chặt chẽ.

“Hai vị sư thúc của ngươi đang đi du lịch bên ngoài đã nhận được tin của ta, nửa tháng sau sẽ đến thành Phượng Hoàng.” Mục Yên Yên thản nhiên nói: “Còn có hai vị sư bá của ngươi lúc này đây cũng sẽ xuống núi.”

“Năm người chúng ta hợp lực hộ pháp cho ngươi!”

Mục Yên Yên hít một hơi thật sâu: “Lần này ngươi đột phá, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm, cũng sẽ không có sai lầm!”

Tả Tiểu Niệm không trả lời ngay lập tức, vẫn như cũ nhìn Tả Tiểu Đa trên màn hình theo dõi, nghĩ đến lời nói “nhìn tướng mạo của ngươi, đột phá sẽ có nguy hiểm rất lớn” của Tả Tiểu Đa…

Đôi mắt xinh đẹp của nàng chớp lóe một chút, thật lâu sau đó mới chậm rãi gạt đầu nói: “Ta hiểu rồi.”



Ngày đầu tiên trong quá trình đặc huấn, cơ bản từ đầu đến cuối Tả Tiểu Đa đều ở trong tình trạng bị đánh.

Nhưng mà bị đánh càng tàn nhẫn, ngược lại sức lực của Tả Tiểu Đa càng cuồn cuộn, đối với việc nghiên cứu và áp dụng chiêu thức càng thêm để tâm. Lúc đến giờ ăn cơm chiều cũng đã vào khoang điều dưỡng ba lần.

Tiêu hao như vậy làm cho Mộng Trầm Ngư luôn có tài nguyên phong phú, xem tiền tài như cặn bã cũng đều cảm thấy đau lòng.

Mãnh liệt hoài nghi có phải tiểu tử này lợi dụng việc bị thương mà chiếm khoang điều dưỡng của mình không?

Càng đạt tới mục đích trả thù của hắn?!

Có thể thấy được cho dù có tiền đến mức nào, miệng luôn nói tiền thì sao, chẳng qua cũng chỉ là một chuỗi con số, nhưng mà lúc đã tổn hao đến một mức độ thì vẫn sẽ cảm thấy đau lòng…

Lúc chập tối mọi người ra ngoài ăn cơm chiều, Tả Tiểu Đa vẫn như cũ một mình ở phòng huấn luyện. Bữa tối của hắn là một cái đùi của hươu một sừng Tả Tiểu Niệm đưa tới, khoảng chừng hai mươi hai lăm cân, nướng vàng ươm, hương vị hấp dẫn làm người khác thèm chảy nước miếng.

Tả Tiểu Đa ngửi được mùi thịt, nhất thời cảm giác mình như con sói đói, bụng kêu lên ầm ầm, hận không thể lập tức cắn ăn.

Nhưng hắn vẫn là cố gắng nhịn xuống phần kích động này, một mạch vọt tới cạnh cửa nhìn Tả Tiểu Niệm bên ngoài mà hét lớn: “Ngươi rốt cuộc đã đồng ý với nha đầu kia chuyện gì? Mau từ chối nàng đi! Ta không cần, chúng ta không cần!”

Đây là lần tiếp xúc nhiều nhất với Tả Tiểu Niệm trong cả ngày này, lời nói đã nghẹn từ lâu lúc này nếu không nói thì còn đợi đến khi nào?

Cách một cánh cửa, Tả Tiểu Niệm yên lặng đứng, nhìn thấy vẻ mặt đau buồn phẫn nộ trên mặt em trai bên trong cánh cửa.

Thật lâu thật lâu sau, không nói cái gì mà xoay người đi.

“Tả Tiểu Niệm! Ngươi dám tùy tiện bán rẻ chính mình, ngươi thật sự là có chí khí đấy!”

Tả Tiểu Đa rống một tiếng: “Ta… ngươi chờ đó! Ta trở về sẽ nói với cha! Nói với mẹ! Ngươi ngươi ngươi…”

Vốn định hung ác uy hiếp, cưỡng ép người này đi vào khuôn phép, nhưng tìm tòi trong đầu một chút lại ngạc nhiên phát hiện, mình căn bản không có thứ gì có thể uy hiếp đến Tả Tiểu Niệm, nói tới cũng chỉ có thể lấy ba mẹ ra nói nàng.

Hoàn toàn không cần Tả Tiểu Niệm đáp lại thì Tả Tiểu Đa cũng cảm giác được chính mình thất bại, thất bại từ đầu đến đuôi.

Đúng vậy, Tả Tiểu Niệm bây giờ đã không còn là cô gái trong nhà tỏ ra mềm mỏng nhu nhược trước kia.

Nàng, là một vị cường giả!

Mặc dù là ở cả thành Phượng Hoàng thì cũng là người có thể để người ta gọi tên! Là niềm kiêu hãnh của cả thành thị!

Tả Tiểu Niệm, là một người phụ nữ mạnh mẽ hoàn toàn độc lập.

Nàng độ lập, thực lực mạnh mẽ, tự mình có thể đối xử công bằng với bất cứ vấn đề gì – ngay cả những vấn đề mà ba mẹ cũng không thể đối xử công bằng.

Thậm chí trong lúc mọi người đều không biết, Tả Tiểu Niệm cũng đã trải qua không biết bao nhiêu là trận chém giết sống chết, bao nhiêu là mưa gió khắp nơi mà bao nhiêu người bình thường cả đời đều không thể gặp hay có thể tưởng tượng được!

Sự mạnh mẽ của nàng đã sớm vượt qua tưởng tượng của mình, vượt qua nhận thức của mình!

Tả Tiểu Đa thở dài, hồn bay phách lạc đứng ở trước cửa, nhìn theo phương hướng Tả Tiểu Niệm rời đi.

Một loại cảm giác không hiểu được đột nhiên nảy lên trong lòng.

Tả Tiểu Đa nhìn nhìn cái đùi hươu một sừng thơm nức mũi trên mặt đất, vốn bụng đói đến kêu vang giờ chỉ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thật sự không nuốt nổi!

Hắn chưa bao giờ căm hận bản thân mình vô dụng như trong khoảnh khắc này!

Tại sao ta không thể trở nên mạnh mẽ sớm hơn!

Tại sao ta không phải là trụ cột trong nhà?

Tại sao ta lại để cho chị Tiểu Niệm phải chịu uất ức!

Thân là một đứa em trai, một người đàn ông, chẳng lẽ ta không phải nên bảo vệ tốt cho chị của ta sao!

Lấy thân phận, thực lực hắn vốn không nên cúi đầu trước bất cứ ai!

Cảm nhận được trong không khí đầy linh khí Tinh Hồn đậm đặc, Tả Tiểu Đa nhe răng nhếch miệng, như bệnh tâm thần mà rít gào vài tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, cầm lên cái đùi hươu một sừng trên mặt đất, ra sức cắn!

Chị Tiểu Niệm, ta sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của ngươi!

“Niệm Niệm mèo! Ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi!”

“Nhất định!”

“Chờ ta!”



Chờ ba thầy trò Mộng Trầm Ngư cơm nước xong xuôi trở về thì thấy hình ảnh Tả Tiểu Đa đang nghiền ngẫm ba bộ võ công, mồ hôi như mưa. Mỗi một chiêu mỗi một thức, đều là cực kỳ chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ!

Mà trong lúc giơ tay nhấc chân, giống như lại hiển lộ ra phong cách quý phái mây bay nước chảy lưu loát sinh động như đã quen thuộc đến cực điểm.

Giờ phút này Tả Tiểu Đa cởi trần nửa thân trên, ba người phụ nữ đều có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một chuyển động trên người hắn, mỗi một khối cơ đều đang chuyển động một cách thích hợp; kinh mạch trong cơ thể cũng đang vận chuyển lưu loát…

Ánh mắt hắn rõ ràng là nhìn vào trong tấm gương gần bên trái, xác nhận động tác của mình có đạt tiêu chuẩn chưa; cố gắng tìm ra chỗ nào mà mình làm chưa được sau đó lại làm lại một lần sửa đổi lại!

“Cực kỳ chính xác, đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, cảnh giới đại viên mãn không hề có chút tỳ vết nào.” Ánh mắt Mục Yên Yên lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ngoại trừ tu vi của bản thân còn yếu, cho dù là lão Võ Sư đã luyện ba môn võ công này mười mấy năm cũng không nhất định sẽ đánh tốt được như hắn, vận dụng ngày càng thuần thục rồi.”

Mục Yên Yên nói: “Tiểu Niệm, em trai của ngươi thật sự là đáng tiếc.”

Trong mắt Tả Tiểu Niệm hiện lên một vệt kiêu ngạo, nói: “Em trai của ta là thiên tài, chuyện ấy từ trước tới giờ ta chưa hề nghi ngờ. Chẳng qua lúc trước hắn hoang tưởng kỳ lạ nhiều năm, làm chậm trễ thời gian. Nhưng ta tin tưởng hắn có thể tìm trở lại, đạt được vinh quang hắn đáng lẽ nên có được, để ta, để ba mẹ cảm thấy quang vinh.”

Mục Yên Yên trầm ngâm gật đầu: “Trầm Ngư, ngươi có thể đi vào.”

“Sư phụ, chuyện này thương lượng chút đi…”

Da đầu Mộng Trầm Ngư có chút run lên: “Em trai này của Niệm sư tỷ quả thật là quái vật… Ta cũng không thể đánh chết hắn, hơn nữa còn phải luôn áp chế tu vi bản thân, miệng của hắn lại như hố phân, mỗi câu đều có thể làm người ta tức chết, ta thật sự sợ ta nhất thời trong lòng tức giận xuống tay không đúng mực…”

“Còn có thể năng của người này cũng là cấp bậc quái vật, lấy tu vi của Võ Sư, thậm chí là vượt ngoài Võ Sư cũng chỉ là vài phút là bị ta ép khô, nhưng tiểu tử này… thật giống như là con gián, đánh mãi không chết, người ta thật sự là mệt mỏi lắm, ngươi xem có thể …”

Mục Yên Yên nheo lại mắt: “Ngươi còn nói mệt? Rõ ràng chính là ngươi trong khoảng thời gian này tu luyện lười biếng rất nhiều! Tiến độ bản thân quá chậm, chậm đến nỗi làm ta thất vọng! Ngươi xem Tả Tiểu Đa người ta là tu luyện như thế nào kìa! Tu luyện cố gắng thế nào, khắc khổ ra sao, thái độ đối với tu luyện là như thế nào hả? Căn bản là liều mạng muốn tiến bộ, còn ngươi thì sao, lại là thái độ ra sao?”

“Mỗi người đều có sở trường, mà sở trường của Tả Tiểu Đa là sự dẻo dai của hắn, sức lực mạnh mẽ của hắn, nghị lực của hắn, tâm tính của hắn, chỉ dựa vào những điểm này thôi, thì mỗi một điểm đều ở trên ngươi, còn vượt ngươi rất xa, đáng lẽ ngươi nên học tập theo mới đúng.”

“Nếu Tả Tiểu Đa có điều kiện như ngươi, hoàn cảnh như ngươi, ta tin tưởng hắn muốn đuổi theo kịp ngươi chỉ là vẫn đề thời gian mà thôi! Cho dù là lúc trước hắn đã mất rất nhiều thời gian để bắt đầu.”

Mục Yên Yên hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Mục Yên Yên còn một câu không tiện nói, nếu Mộng Trầm Ngư thật sự bị Tả Tiểu Đa đuổi kịp, vậy thật sự là đúng như lời Tả Tiểu Niệm nói, làm sư môn xấu hổ, làm trò cười cho thiên hạ, liên lụy đến nàng là sư tôn cũng không còn mặt mũi gặp người khác!

“Sư tỷ…” Mộng Trầm Ngư còn muốn làm nũng với Tả Tiểu Niệm, nhưng vừa mới kêu lên một tiếng đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tả Tiểu Niệm.

“… Tại sai lại nhìn ta như vậy?” Mộng Trầm Ngư tức giận nói.

“Nếu ngươi đã cảm thấy mệt, vậy bây giờ ngưng lại cũng được, ta vào dẫn hắn ra.”

Tả Tiểu Niệm từ từ nói: “Nhưng ước định của chúng ta cũng dừng tại đây, lời đã nói ra phải tuân thủ, không giữ chữ tín thì không xác lập, ngươi đã không thể hoàn thành ước định sao có thể yêu cầu người khác tuân thủ ước định?!”

“…!!”

Mộng Trầm Ngư khẽ cắn môi!

“Không phải chỉ là đánh nhau với một tên Tả Tiểu Đa thôi sao! Chẳng lẽ bổn cô nương thật sự không bằng hắn?!”

Nàng dứt lời thì ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào cửa.

Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, chợt lóe đã biến mất.



Đã là 0 giờ nửa đêm!

Tả Tiểu Đa bước vào trong khoang điều dưỡng lần thứ năm, cả người chìm đắm trong linh dịch, chỉ cảm thấy vô số linh khí tinh thuần chảy vào trong thân thể mình như trăm sông đổ ra biển!

Nhanh chóng vỗ lên các vết thương, chữa trị tất cả kinh mạch bị tổn thương.

Điều làm cho Tả Tiểu Đa càng thêm ngạc nhiên mừng rỡ đó là có luồng khí mát lạnh cũng theo linh khí tinh thuần của khoang điều dưỡng mà truyền đến vùng trên hai lông mày, với một loại trạng thái vận chuyển sinh động trước đây chưa từng thấy, càng ngày càng lớn mạnh, dần dần bao trùm kinh mạch toàn thân…

“Bây giờ ta có một nửa giọt điểm vận mệnh. Nói cách khác ta có thể dựa vào nó xem được tối đa là ba tháng những gì mà người khác gặp phải. Nhưng đây là tiền vốn cuối cùng của ta, cũng là cọng rơm cứu mạng của Niệm Niệm mèo, không thể lãng phí, phải sử dụng cẩn thận.”

“Linh khí của Tinh Hồn ngọc có thể trợ giúp tăng lên luồng khí mát lạnh của điểm vận mệnh, đây thật sự là kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn. Hiện tại có thể đại khái xác định chính là có càng nhiều Tinh Hồn ngọc càng tốt, nồng độ linh khí càng dày đặc thì càng tốt, cho nên sau này tu luyện khẳng định ta phải cần lượng lớn Tinh Hồn ngọc…”

“Khoang điều dưỡng này chỉ cần ngâm mười lăm phút thì cơ thể của ta đã được chữa trị hoàn toàn, cái này đại khái là công năng cơ bản nhất của khoang điều dưỡng. Mà luồng khí mát lạnh bao trùm kinh mạch toàn thân, tiến hành mở rộng và tăng sự mềm dẻo lần nữa cho kinh mạch chắc là đạt được ngoài ý muốn. Ở bên trong này, linh lực của khoang điều dưỡng và luồng khí mát lạnh hỗ trợ lẫn nhau, gia tăng lẫn nhau, ta ngâm ở trong này mười lăm phút ước chừng có thể bao phủ kinh mạch hai lần…”

“Tiếp tục tính như vậy, trong vòng mười lăm phút kinh mạch của ta có thể đạt được hai lần thay da đổi thịt tăng cường sức mạnh.”

“Cơ hội này, bỏ qua lần này không biết còn có thể có lần tiếp theo không.”

“Nơi cao cấp giống thế này cũng không phải nơi ta có thể thường tới. Trước mắt có cơ hội như vậy… nên nhân cơ hội ngâm nhiều thêm vài lần, chỉ cần chịu đựng vết thương đủ nặng là có thể đi vào, mà đi vào ngâm nhiều thêm vài lần…”

“Coi như là… Coi như là nha đầu Mộng Trầm Ngư kia trả một chút lãi trước đi!”

“Đúng, có khoang điều dưỡng này, có lẽ trong ba ngày này ta có thể hoàn toàn rèn luyện xong xương cốt toàn thân!”

Tả Tiểu Đa lại phát hiện một mục tiêu mới.

Rèn xương!

Linh khí rèn xương càng cao cấp, lại càng tốt đối với con đường tu luyện phía trước! Hôm nay khoang điều dưỡng này…

“Hì hì hì…”

Tả Tiểu Đa nở nụ cười nham hiểm.

“Nếu ta bỏ qua chuyện tốt cỡ này chẳng phải sẽ bị thiên lôi đánh sao?!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)