“Nhưng thần hồn của đệ tử bị hao tổn, nếu không thể tìm được Tham Lang Chi Tâm đang thất lạc, tìm lại ký ức đã mất đi thì sao có thể đạt được nguyên thần viên mãn, Tham Lang hồn càng khó mà tu luyện đến viên mãn được.”
Mặc Huyền Y cắn môi nói: “Sư phụ cơ trí, nếu có thiếu sót này thì cho dù đệ tử có tham gia thi đấu cũng không chắc thắng được.”
“Đi xem thử cũng được, để đại sư huynh hoặc sư thúc của con cùng đi với con.”
Bà lão áo đen suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Nhưng con phải nhớ kỹ, nhiệm vụ cơ bản lần này chính là tìm kiếm Tham Lang Chi Tâm, không có liên quan gì đến những thứ khác.”
“Huyền Y, bản thân con mới là mấu chốt. Cho dù tất cả tình báo bên kia chúng ta sắp xếp đều bị nhổ tận gốc... cho dù sự bố trí cả trăm ngàn năm của bản môn đều bị hủy hoại ngay trước mặt con, thì con cũng không được phép vọng động.”
Bà lão nói: “Nếu con không đồng ý thì đừng hòng đi ra ngoài.”
“Đệ tử xin vâng lời.”
Bà lão hừ một tiếng, nói: “Vi sư cho con ba ngày khôi phục trạng thái. Mang Liễm Tức Châu theo... phải chú ý Tham Lang Chi Tâm bên ngoài sinh ra cảm ứng với con.”
“Vâng.”
“Chờ con thật sự khôi phục rồi, đến chỗ ta báo khởi hành.”
“Vâng, sư phụ.”
Mặc Huyền Y thầm thở dài trong lòng.
Không biết vì sao, nàng lại rất chú ý đến nội dung mà phân thân truyền về, từ đầu đến cuối không hề có bất cứ nghi ngờ gì.
Cho dù sau khi truyền lại những lời này, phân thân đã bị giết chết ngay lập tức.
Không phải cô nhi mất cả cha lẫn mẹ.
Không phải!
Mặc Huyền Y cắn môi, chỉ cảm thấy những lời nói này cứ văng vẳng trong đầu mình. Nhất thời suy nghĩ cũng trào dâng mãnh liệt, tất cả tư vị chua xót khổ đau đều xông hết lên đầu.
Từ nhỏ ta vẫn cho rằng mình chỉ là một bé gái mồ côi, thấy người khác có cha mẹ, con gái lúc nào cũng được cha bế, ngồi lên cổ cha nhìn đông ngó tây, hâm mộ không chịu nổi.
Muốn cái này muốn cái kia... Trông mà thèm cực kỳ.
Nếu ta có cha, có mẹ, cha mẹ cũng sẽ mua cho ta.
Cũng sẽ rất mực chiều chuộng ta.
Cũng sẽ cho ta cưỡi ngựa lớn.
Cũng sẽ...
Nhưng ta không có.
Cha mẹ ta đều đã chết từ lâu rồi, chết trong tay những kẻ độc ác trên đại lục Tinh Hồn.
Nhưng đã qua lâu như vậy rồi, phân thân lại truyền đến một câu nói như vậy. Ta không phải cô nhi mất cả cha lẫn mẹ.
Ta nhất định phải làm rõ sự thật trong đó.
Vậy ta cần phải tìm một thầy tướng số thật giỏi, tốt nhất là tìm được một người có thể nói ta không phải là cô nhi mất cả cha lẫn mẹ.
Đây mới là chuyện cấp bách trong chuyến đi này.
Ta phải biết được bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là tra được tin tức liên quan đến cha mẹ chăng.
Vừa nghĩ tới “tra được tin tức về cha mẹ”, trái tim Mặc Huyền Y chợt nóng lên.
Ta rất muốn, rất muốn được mẹ ôm một lần. Rất muốn, rất muốn được cha ôm một lần.
Dù chỉ là một lần thôi!
...
Sáng sớm hôm sau.
Tả Tiểu Đa đã thức dậy từ lâu. Một lát sau, Tả Tiểu Niệm cũng bước ra từ phòng mình, vươn vai một cách khoa trương, giọng nói trong trẻo: “Cẩu Cẩu, đi nào, nhớ đừng làm mất mặt ta đấy.”
Tả Tiểu Đa ấp úng dạ vâng.
Ngô Vũ Đình bưng bát cháo và đĩa thịt lên: “Ăn sáng xong hãy đi. Cẩu Cẩu ăn nhiều thịt vào, đợi lát nữa đến chỗ sư phụ của chị con thì nhớ phải lễ phép đó, phải biết nghe lời, đừng nghịch ngợm gây sự. Đây là cơ hội chị con khó lắm mới lấy được cho con đấy.”
Tả Tiểu Đa gật đầu như giã tỏi, thầm nói trong lòng, con có phải trẻ con nữa đâu, không cần dặn kĩ như vậy. Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói thẳng ra miệng.
Tả Trường Lộ vẻ mặt nghiêm túc ăn cơm, không nhìn ra được là mừng hay giận, sắp ăn xong mới bảo: “Tiểu Niệm, con xem chừng nó.”
Tả Tiểu Niệm ngồi thẳng người, lễ phép nói: “Vâng ạ.”
Tả Trường Lộ ừ một tiếng.
Rồi không nhắc lại nữa, tiếp tục chuyên tâm ăn uống.
...
Sau khi ăn xong, hai chị em lên đường.
Ngay khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại đã nghe thấy tiếng hai người chạy trốn như điên, còn có vẻ vui mừng nhảy cẫng lên nữa chứ.
Ngô Vũ Đình nghiêng tai nghe một lát, mới cười khổ nói: “Có phải ngươi quá nghiêm khắc với hai đứa chúng nó không. Xem chúng nó sợ ngươi chưa kìa.”
Tả Trường Lộ liếc xéo bảo: “Ngươi mới là người đối xử nghiêm khắc với tụi nó đấy bà xã. Ta có bao giờ quản chúng nó đâu.”
Ngô Vũ Đình trợn mắt lườm, khẽ nói: “Tối qua còn Tiểu Niệm ở trong phòng Tiểu Đa mấy giờ?”
Tả Trường Lộ không ngẩng đầu lên, vừa và cơm vừa nói: “Không đến bốn giờ, ba giờ bốn chín phút mười bảy giây.”
Ngô Vũ Đình nhíu mày nói: “Sáng nay ta vào phòng Tiểu Đa xem thử, giường sập rồi nhưng không có bất kì dấu vết nào, chắc không có chuyện gì khác.”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng, lại liếc mắt lườm.
Ngô Vũ Đình lo lắng nói: “Thật ra ta vẫn khá yên tâm với hai đứa này.”
“Yên tâm?”
Tả Trường Lộ lại liếc mắt nhìn, để đũa xuống, lau sạch miệng nói: “Tiểu Đa đã có thể tu luyện được rồi.”
Ngô Vũ Đình trừng mắt: “Ngươi có ý gì?
“Tôi chẳng có ý gì hết.”
Tả Trường Lộ nói: “Phải xem ngươi có ý gì thôi.”
Trong lòng oán thầm: Ngươi mà yên tâm về hai đứa nó á? Đêm qua ngươi đã không mất ngủ cả đêm, cho là ta không biết chắc? Tai dựng lên còn dài hơn tai thỏ, sáng sớm nay còn đi kiểm tra, chắc ta không biết đấy? Không có chuyện gì khác là có ý gì?
Ngươi như thế mà gọi là yên tâm à? Tự mình gạt mình còn muốn đi gạt ta nữa chứ.
Hơn nữa ta còn phải giả vờ tin tưởng.
Ngô Vũ Đình im lặng một lúc lâu, rồi bảo: “Ngươi nhớ chiều chuyển cái giường về đấy.”
Tả Trường Lộ “ừ” một tiếng, buông bát đũa, đứng dậy mặc áo khoác vào: “Ta đến tiệm Tinh Hồn thạch nhé.”
“Ừ.”
Ngô Vũ Đình đáp lại, thu dọn bàn ăn. Lúc Tả Trường Lộ bước ra khỏi cửa, lại chợt nhớ ra điều gì, vội chạy tới cửa nói: “Mang một cái giường đôi về đi.”
Tả Trường Lộ đang xuống cầu thang, vừa nghe thấy câu này bỗng hoảng loạn, nhất thời bước hụt chân, suýt thì ngã sấp mặt, quay đầu khiếp sợ nhìn vợ mình: “Gì? Ngươi vừa nói gì cơ?”
“Ngươi chả bảo... Tiểu Đa có thể tu luyện rồi à?” Ngô Vũ Đình tỏ vẻ đương nhiên nói: “Hơn nữa giường của Cẩu Cẩu nên thay từ lâu rồi, chẳng bền tí nào hết.”
“...”
Tả Trường Lộ cạn lời.
Đợi một lát, thấy vợ mình không có thêm chỉ thị nào nữa, lúc này mới bước cao bước thấp đi mất.
Có vẻ ban nãy bị trẹo chân luôn rồi.
...
“Được rồi, chờ đến chỗ sư phụ ta, ngươi phải nhớ kỹ không được để lộ thân phận giữa hai ta đấy nhé.” Tả Tiểu Niệm đột nhiên nói.
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ đau khổ đáp: “Hả? Cái này không được nói hả? Hơi bị khó á, ngươi tên Tả Tiểu Niệm, ta là Tả Tiểu Đa. Vừa nói tên người ta đã biết rõ mười mươi rồi, còn cần nói thêm gì nữa... Làm thế nào mới không bại lộ?”
Tả Tiểu Niệm ho khan hai tiếng, nói: “Không sao đâu, ta cố gắng để ngươi không tiếp xúc với người khác là được.”
Dừng một chút lại nói: “Thật ra sư phụ ta biết ngươi đấy, chỉ có sư muội của ta thì không biết về sự tồn tại của ngươi mà thôi.”
“Ủa, từ lúc nào mà ngươi lại lòi ra một sư muội vậy. Không phải ban đầu sư phụ ngươi nói đã nhận định ngươi, một lòng một dạ dạy dỗ ngươi trở thành truyền nhân sao?”
Tả Tiểu Đa ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.
“Ừ thì đấy là... một mối nhân duyên khác. Sư muội là nữ đệ tử năm năm trước sư phụ mới nhận, tên là Mộng Trầm Ngư.”
Tả Tiểu Niệm: “Lai lịch nàng bất phàm, chính là con gái của Chủ tịch tập đoàn Mộng Thị - Mộng Thiên Nguyệt của thành Phượng Hoàng chúng ta.”
Tả Tiểu Đa trợn mắt: “Đúng là bạch phú mỹ trời sinh, có đẹp không?”
Tả Tiểu Niệm chợt cảnh giác, tủm tỉm cười bảo: “Xinh lắm, xinh hơn ta luôn, nhưng... chắc người ta chẳng coi ngươi ra gì đâu.”
Tả Tiểu Đa bất cần nói: “Ta chưa đến Đan Nguyên thì không care mấy chuyện đấy đâu. Ta mới chẳng thèm bạch phú mỹ để ý.”
“Hị hị...” Tả Tiểu Niệm vui vẻ nói: “Thế mới đúng chứ. Nam tử hán đại trượng phu, lo gì không có vợ. Trước mắt phải lấy sự nghiệp, tu vi làm trọng, thực lực mới là đạo lý vững chắc nhất.”
Lòng Tả Tiểu Đa ngờ vực nhìn nàng một cái, cứ cảm thấy sau câu nói kia của mình, chị Tiểu Niệm bỗng trở nên vui mừng hớn hở là thế nào nhỉ?
“Hóa ra mình dỗ con gái cũng khéo phết nhỉ?” Tả Tiểu Đa thầm nghĩ, chợt sinh ra mấy phần tự tin hiếm thấy.
“Tiểu Đa, ba ngày này... chính là một cơ duyên của ngươi đấy.”
Tả Tiểu Niệm dừng bước, nghiêm túc nhìn thẳng vào Tả Tiểu Đa, chỉnh lại cổ áo cho hắn, khẽ nói: “Dù có khổ sở mệt mỏi thế nào, ngươi cũng phải kiên trì đấy nhé. Ít nhất bây giờ ta có thể nói rõ với ngươi một điều rằng, ba ngày này, thời gian ngủ của ngươi sẽ không được quá năm tiếng đâu.”
“Vâng, ta biết rồi.”
“Giờ nhắm mắt lại đi.”
“Ừm.”
Vèo!
Hai người bay thẳng lên.
Tả Tiểu Niệm xách cổ áo Tả Tiểu Đa, bay vụt đi.