Tả Tiểu Đa cười rất chính nghĩa nói: “Không cần, không cần đâu, gặp nhau tức là hữu duyên, hôm qua xuất thủ cũng là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, sao có thể để người đánh cắp ví của ngươi được chứ? Đương nhiên là không thể để yên được rồi.”
Dừng một chút, vụng trộm quan sát một chút, nói: “Tiểu tỷ tỷ ngươi không cần để ý đâu. Ngươi xinh đẹp như vậy, coi như không có ta cũng sẽ có người khác xuất thủ. À, hay là chúng ta kết bạn Wechat đi? Về sau thường liên hệ? Nếu như tiểu tỷ tỷ thực sự cảm thấy băn khoăn, muốn biểu thị cảm ơn, chỉ cần mời ta ăn một bữa là được rồi, cũng không cần nói cảm ơn khách sáo các thứ đâu.”
“Chúng ta thỉnh thoảng cùng đi ăn? Đi dạo phố? Uống cà phê?” Tả Tiểu Đa tích cực đề nghị: “Đều được.”
Cô gái hơi cười, cũng không trả lời mấy câu hỏi của Tả Tiểu Đa, vẫn cứ tự nói theo ý của mình: “Ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ muốn tặng ngươi một món quà nhỏ, coi như thể hiện tâm ý, hi vọng ngươi không chê.”
“Tâm ý, quà?”
Tả Tiểu Đa híp mắt lại.
Ẩn ẩn cảm giác không đúng lắm.
Cô gái này, có vẻ như... Có chút ngốc ngếch chậm chạp thì phải? Ngoại trừ nói tới chuyện cảm tạ ra, cũng chẳng trả lời mình mấy thứ khác?
Chỉ là rất cố chấp muốn tặng đồ...
Cái này rất không thích hợp.
Tựa như là... Tả Tiểu Đa trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc đạt được một kết luận: Giống hệt như là một con rối đang bị người khác điều khiển, đơn thuần chỉ là chấp hành nhiệm vụ? Nên nói chuyện cũng rất là máy móc.
Cô gái duỗi tay ra, chậm rãi xòe tay ra, trong lòng bàn tay chính là một chiếc khuyên tai ngọc sáng long lanh.
Lúc này mặt trời đã ngả về tây, cộng thêm vị trí chỗ nơi hẻo lánh, tầm nhìn xung quanh cũng không quá sáng sủa, nhưng chiếc hoa tai ngọc này lại đang phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến không gian xung quanh đang hơi tối bỗng nhiên sáng lên, có hiệu quả giống như đang được chiếu sáng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn là biết vật quý hiếm, không phải tầm thường!
Tả Tiểu Đa giật nảy mình.
Chiếc hoa tai này vừa nhìn là biết nó là đồ tốt...
Chẳng lẽ là tín vật đính ước? Vậy ta càng không thể nhận!
Niệm Niệm mèo sẽ đánh chết ta...
“Cái này cho ngươi, coi như thể hiện tấm lòng cảm tạ.”
Cô gái mỉm cười: “Nếu không nhờ có ngươi, chỉ sợ ví tiền của ta đã mất thật rồi, trong đó có bức di ảnh duy nhất của cha mẹ ta.”
Tả Tiểu Đa lắc đầu liên tục: “Không cần đâu, không cần đâu, cái này quá quý giá, ta không thể nhận được... À mà, tiểu tỷ tỷ... Ta nhìn mặt ngươi, cũng không giống như là người mà cha mẹ đã mất, ngươi nói cha mẹ đều mất, là cha mẹ nuôi sao?”
Cô gái sắc mặt nhất thời đen lại, cắn răng nói: “Ngươi còn biết xem tướng? Ngươi thật đúng là đa tài đa nghệ!”
Tả Tiểu Đa nhìn mặt mà nói chuyện, trịnh trọng nói: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi có thể tìm bất kỳ một cái nào thầy tướng đi xem, chỉ cần hơi hiểu được, cũng có thể nhìn ra được, tướng mạo của ngươi không phải là cha mẹ đều đã mất. Cho nên, nếu như ngươi nói di ảnh là thật, như vậy, thì khẳng định là người đã bị lừa.”
“Nếu không, thì chính là ngươi đang lừa ta?”
Tả Tiểu Đa cười cười: “Ta cảm thấy... Tiểu tỷ tỷ nói là sự thật.”
Cô gái có hơi sửng sốt.
Đôi mắt màu xám nhìn chằm chằm vào Tả Tiểu Đa, thế mà chậm rãi đổi màu, biến thành đôi mắt màu đen như người bình thường, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Ta không phải tướng mạo mồ côi cha mẹ?”
“Đúng vậy!”
Tả Tiểu Đa nói rất khẳng định nói.
Cô gái do dự một chút, cắn môi, thần sắc thế mà trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, lấy điện thoại ra, thao tác một chút, rồi lại thả trở về.
Thần sắc chậm rãi trấn định lại, rồi lại đưa chiếc khuyên tai ngọc qua: “Cám ơn ngươi, ngươi nhận đi.”
Tả Tiểu Đa rất lanh lợi, lập tức rụt tay lại rồi lùi về sau.
Hắn luôn có cảm giác nếu mình đụng vào chiếc khuyên tai ngọc này, thì sẽ phát sinh chuyện không tốt, ví dụ như bị đánh chết hay là chuyện không tốt khác, nên hắn cười khan nói: “Tiểu tỷ tỷ, tạ lễ như thế ta là thật sự không thể nhận... Hôm qua mới gặp, hôm nay gặp lại, thật sự là rất hữu duyên, ta cũng đành nhiều lời khuyên ngươi một câu, đi nhanh đi. Lát nữa trời tối hắn, ngươi một thân một mình, lại còn là con gái ở bên ngoài, nguy hiểm lắm.”
Ánh mắt cô gái trở nên nguy hiểm: “Ngươi có nhận không?”
“Không nhận, không nhận, từ không đúng ý, đức không xứng vị, lễ không hợp tình, đều là căn nguyên gây họa!”
Tả Tiểu Đa lắc đầu như trống lúc lắc.
Nói đùa cái gì chứ, cũng chỉ là hỗ trợ lấy lại ví tiền bị đánh cắp thôi, ngươi lại tặng một món quà quý giá như vậy? Đây là tỏ lòng thành à?!
Mặc dù ta rất đẹp trai, nhưng mà ta đâu có ngu, đâu có dễ bị lừa, chuyện này chắc chắn có gì đó không ổn! Hai ta tình cảm cũng không tới mức ấy...
Chớ nói chi là chiếc khuyên tai ngọc này nhìn cũng rất quý hiếm, nhưng cảm giác nó mang lại cho người ta lại rất quỷ dị, tuyệt không phải chuyện tốt.
Cô gái hừ một tiếng, cưỡng ép ném ngọc bội tới: “Dù sao ta vẫn muốn tặng nó cho ngươi, ngươi có nhận hay không thì tùy.”
Nàng nói xong thì xoay người rời đi, tốc độ di chuyển rất nhanh, vượt xa khỏi tưởng tượng của Tả Tiểu Đa, nhoáng cái đã không còn thấy hình bóng.
Tả Tiểu Đa cũng rất nhanh tránh ra, ngọc bội bộp một tiếng rơi xuống mặt đất.
Nhìn ngọc bội trên mặt đất, thở dài: “A Di Đà Phật, ta hôm qua đã đạt được thù lao... Nếu là lại thụ lễ, thì chính là tham lam.”
Dứt lời, quay đầu đi thẳng, không hề ngoảnh lại, làm như không thấy ngọc bội giá trị liên thành trên mặt đất, cứ mặc kệ nó nằm ở đó.
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Cẩu Đát, ngươi rất khá.”
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cô gái vừa rời đi kia, lại từng bước đi lùi trở lại.
Nàng từng bước từng bước đi lui về sau, mỗi một bước, đều cực kỳ cẩn thận.
Chân rút về, rón mũi chân, điểm thực, mới chậm rãi đặt bàn chân xuống, cuối cùng, gót chân hoàn toàn chạm đất, một cái chân khác mới bắt đầu lùi trở về.
Thần sắc trên mặt đột nhiên tỏ vẻ căng thẳng, hai mắt càng là nhìn chằm chằm phía trước.
Mà phía trước nàng, một đạo bóng người áo trắng lỗi lạc mà đứng, người đó đang đứng tại đầu ngõ.
Một luồng khí lạnh cũng theo đó đánh tới, vững vàng khóa chặt cô gái kia.
Người vừa tới, không phải là Tả Tiểu Niệm thì còn ai vào đây nữa.
Cô gái kia vốn là gương mặt không hề biểu cảm gì, vậy mà lúc này trên gương mặt lại tràn đầy căng thẳng sợ hãi.
Trên mặt Tả Tiểu Đa, cũng lập tức tràn đầy căng thẳng sợ hãi.
Tả Tiểu Niệm...
Nàng làm sao xuất hiện kịp thời như thế? Chẳng lẽ nàng một mực đi theo ta?
Vậy lúc ta nói... chị mình….?
Nàng hẳn là không nghe được... nhỉ?
Trong khi băng hàn khí thế của Tả Tiểu Niệm tiếp tục xâm nhập, cô gái kia chỉ cảm thấy hô hấp gian nan, đến động một đầu ngón tay cũng không dám, chớ đừng nói chi là xoay người bắt lấy Tả Tiểu Đa làm con tin ứng đối tình thế nguy hiểm.
Đối mặt với Tả Tiểu Niệm đang từng bước một tới gần, cô gái kia chỉ có thể lui về sau từng bước một, tất cả tâm tư chiến đấu, đều biến mất đến không còn một mảnh, chỉ còn lại sợ hãi vô cùng tận.
Đối diện Tả Tiểu Niệm chậm rãi mà đến, nhìn thân thể mảnh mai, lại tựa như là cả mảnh trời đều đè ép xuống, cường thế đặt ở trong lòng của nàng.
Tả Tiểu Niệm nhìn ngọc bội chiếu lấp lánh trên mặt đất, cười nhạt cười: “Tham Lang Chi Tâm... Ngươi là người Tham Lang Vu Môn? Hạt giống môn nhân của thế hệ này đi hành tẩu thế gian? Nhưng mà... Đã có thể được hành tẩu thế gian, hạt giống môn nhân vào được nội bộ Viêm Thành, thẳng vào Phượng Hoàng Thành, không nên yếu như vậy mới đúng chứ?”
Tả Tiểu Niệm nhíu nhíu mày, nghiêng đầu: “Không thể nào là phân thân chứ nhỉ?”
Cô gái kia sắc mặt tái xanh, ánh mắt cũng cũng không còn tối tăm mờ mịt như lúc nãy nữa, thay vào đó là cảnh giác và sợ hãi: “Ngươi... Ngươi là ai?!”
Tả Tiểu Niệm lạnh nhạt nói: “Ta là người như thế nào không quan trọng, ngươi bây giờ nên lo lắng cái mạng nhỏ của mình mới đúng chứ, Tham Lang Vu Môn... Ngươi làm thế nào để vượt qua phòng tuyến, tiến vào nội lục? Ngươi bây giờ, đã phát triển được bao nhiêu người?”
“Ngươi tên là gì? Lần này đến có mục đích gì?”
“Các ngươi lần này đến đây bao nhiêu người?”
“Buổi tối hôm qua, một nhóm trộm cắp đột nhiên bị tiêu diệt, phải chăng có liên quan tới chuyện ngươi mất ví tiền? Là ngươi làm đúng không?”
Giọng của Tả Tiểu Niệm rất nhẹ, rất nhẹ, đồng thời còn rất lạnh lùng, đến Tả Tiểu Đa nghe cũng có một loại cảm giác không rét mà run đặc dị.
“Hắn, hắn phá hủy kế hoạch của ngươi sao? Tại sao là Tham Lang Tâm mà không phải Tham Lang Phách... Chắc hẳn hắn phá hủy kế hoạch của ngươi, nên mảnh Tham Lang Phách cuối cùng của ngươi mới không thể thuận lợi đưa ra ngoài? Cho nên ngươi phải dùng chủ tâm của Tham Lang Pháp Trận để thu dọn chuyện ngoài ý muồn này?”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi tới gần: “Cho nên, ngươi bị phản phệ rồi?”
“Khiến kế hoạch của ngươi phá sản, càng bị phản phệ, ngươi hận hắn tận xương cũng là dễ hiểu thôi, cho nên ngươi mới cố tình đến tìm hắn, đưa ra mảnh Tham Lang Chi Tâm này... Hoặc nên nói là, hắn phá hủy điểm mấu chốt nhất trong kế hoạch của ngươi, đến mức ngươi nhất định phải hoàn thành từ trên người hắn, mới có thể kết thúc công việc?”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi nói.
Mặc dù nhìn như là đang không ngừng ép hỏi cô gái đối diện, nhưng Tả Tiểu Đa biết, giờ phút này mỗi một câu mà nàng nói, thực chất đều là đang lên lớp mình, đang nói cho mình nghe.
“Tham Lang Pháp Trận, chính là thủ đoạn Tham Lang Vu Môn quen sử dụng. Lấy Tham Lang Pháp Trận làm dẫn, lấy Tham Lang Chi Tâm làm chủ, phát ra mười mảnh Tham Lang Chi Phách, dẫn động lòng tham của mười người, lại lợi dụng trận pháp xuyên qua huyết mạch của mười người đã bố trí trước đó, dẫn phát Tham Lang Tâm cộng minh, một khi trận pháp đã khởi động, Tham Lang Chi Phách đã phân tán đi sẽ lập từng phát nổ, khiến những ký chủ đó ngay lập tức mất mạng, mà Tham Lang Phách sẽ mang huyết khí tinh phách của những người này trở về, sau khi hoàn thành thao tác này, có thể giúp người bố trí trận pháp tăng mạnh tu vi, có thể nói là trận pháp hại người ích ta điển hình!”
Tả Tiểu Niệm chậm rãi nói: “Nhưng bố trí Tham Lang Pháp Trận này, nhìn như đơn giản nhanh gọn, nhưng thực ra lại có hai điểm rất quang trọng ảnh hưởng tới cả quá trình, chính là người đầu tiên và người cuối cùng, người đầu tiên chính là căn cơ của trận pháp, không có người này thì không thể nào mở ra trận pháp, còn ngươi cuối cùng chính là gốc rễ của trận pháp, chỉ có đầy đủ chu toàn, mới có thể khiến trận pháp khởi động hoàn mỹ... Mà ký chủ bố trí trận cục, ngược lại là không quan trọng lắm, tùy tiện người nào tu vi gì cũng được, chỉ cần ký chủ từ đầu đến cuối quán triệt lòng tham lam là được, mà cái này, cũng chính là chân tướng của Tham Lang Chi Trận.”
“Tham Lang Pháp Trận, đã rất lâu không xuất hiện tại Trung Nguyên địa giới.”
“Nghe nói... sau khi kích hoạt Tham Lang Thập Tuyệt Trận, ngoại trừ tăng lên tu vi cho người Tham Lang Vu Môn, còn có thể còn lại một viên Tham Lang Chi Tâm tinh túy, hoặc là một lần nữa ngưng tụ một viên?”
Tả Tiểu Niệm lần này là đang thật: “Mà viên Tham Lang Chi Tâm cuối cùng này rơi vào trong tay ai, thì người đó sẽ bị ngươi khống chế vĩnh viễn?”
Cô gái kia mặt mũi tràn đầy sợ hãi càng lắm, cắn răng nói: “Ngươi đến cùng là ai? Ta căn bản không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Ta chỉ muốn báo đáp ân nhân đã giúp ta lấy lại ví tiền, chỉ thế thôi.”