Mãi cho đến mười giờ tối, mới kề vai sát cánh trở về khách sạn đi ngủ.
Ngày thứ hai, vừa mới rạng sáng, sáu người này lại chạy đến khu vui chơi, chơi thỏa thích cả ngày; chỉ đến lúc một lần nữa ngồi xe qua núi mới nghe được Tả Tiểu Đa mắng một câu: “Ta bảo hôm nay làm sao lại chậm như vậy, Dư Mạc Ngôn ngươi mang phụ trọng của ngươi đến đây!”
Dư Mạc Ngôn vẻ mặt tội lỗi, động tác vội vàng nhanh chóng...
“Đi ra ngoài chơi mà cũng phải mang phụ trọng…”
Có thầy giáo đang cảm thán: “Có thể có thành tựu như vậy, sao có thể là tình cờ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây