Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 34: Mỗi người đi một ngả!

Chương Trước Chương Tiếp

Nhóm mười người Lưu ca bị thái độ này của Tả Tiểu Đa làm cho khẽ giật mình, lại đều có chút kinh nghi bất định.

Nhất là thầy Lưu râu quai nón kia lại vô hình sinh ra cảm giác, thiếu niên trước mặt này khá là thần bí.

Một thân tràn đầy khí chất thần bí, thật sự là không thể coi thường, lãnh đạm không được.

Lưu ca ngừng lại một chút, quay đầu hỏi: “Thầy Tần, nhà của học sinh ngươi là làm cái gì vậy?”

Lưu ca rất hiếu Tần Phương Dương, biết người bạn này của mình ngày bình thường mặc dù xử sự an ổn, an toàn là số một, lại không rành cầu thần xem bói chi đạo, Tả Tiểu Đa là học sinh, lại sở trường về tướng thuật dịch lý, vậy hơn phân nửa là gia truyền.

Tần Phương Dương cũng bị hù cho sửng sốt một chút, bản năng gãi gãi đầu, nói: “Lão Lưu, lúc này hỏi lí do vì sao hắn biết mấy thứ này cũng chẳng có nghĩ lý gì, dù sao ta thấy Tiểu Đa nói rất có lý. Chuyện này liên quan đến sinh tử, tuyệt đối không thể chủ quan, thà rằng tin là có, không thể tin là không.”

Râu quai nón hắng giọng một cái, ánh mắt càng thêm giật mình lo lắng.

Với tính tình của hắn, vốn là không muốn tin.

Nhưng trong số những chuyện lúc nãy Tả Tiểu Đa lấy làm ví dụ, vừa khéo thế nào đúng là hắn cũng có làm thật.

Ngay buổi tối hôm qua, không hiểu sao tự nhiên hắn lại đi viết di thư, sắp xếp hậu sự của mình.

Trước đó ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hay làm gì khác, sớm đã thành thói quen, chuyện ra ngoài là quá bình thường, hắn cũng chưa từng làm mấy chuyện không đâu như vậy, nhưng tự nhiên tối hôm qua, cũng không biết sao tự nhiên lại nhớ tới, cảm giác mình đi chuyến này thật ra là rất nguy hiểm, rất nhiều người mỗi một lần trước khi đi, đều sẽ viết di thư.

Thế là sau khi nghĩ tới chuyện này, tâm huyết dâng trào, cũng làm theo mọi người, viết một tờ di thư.

Sắp xếp tài sản của mình, các loại mậu khẩu tài khoản, đều viết lại là giao cho ai cho cái gì.

Lại không ngờ sáng sớm hôm nay vừa mới ra khỏi tòa nhà, đã gặp Tả Tiểu Đa.

Tả Tiểu Đa nói một hồi, thế là làm cho hắn cũng bồn chồn không thôi.

Chẳng lẽ những hành động này của mình, thật sự là điềm báo sao? Thật chẳng lẽ chính là thượng thiên nhắc nhở?

“Đông, tây, nam sao?” Người có râu quai nón thì thào hỏi.

...

Mang theo một bụng nghi hoặc, người có râu quai nón mang theo chín huynh đệ ra khỏi trường.

“Lão đại, ngươi tin tên nhóc thần côn kia thật à?”

Một trong số chín huynh đệ đó cười hỏi.

“Trước hôm nay, ta chín phần là sẽ không tin, nhưng sau khi nghĩ lại một vài chuyện ngày hôm qua, ta không hiểu tại sao... Tóm lại chính là cảm thấy hắn nói rất đúng.”

Râu quai nón Lưu ca thản nhiên nói: “Các ngươi cũng biết, làm nhiệm vụ đối với chúng ta đều đã sớm thành thói quen, như chuyện thường ngày, cơ bản mấy ngày là phải đi ra ngoài một lần, mà trước đó, các ngươi đều có thói quen viết di thư, nhưng ta chưa từng viết bao giờ, luôn khịt mũi coi thường, thậm chí còn nhiều lần cười nhạo các ngươi.”

“Vậy thì lại thế nào, chúng ta đều quen rồi. Lúc ngươi chế giễu chúng ta, lúc nào mà chả nói đi nói lại hoài.”

Mấy huynh đệ cùng gật đầu.

“Nhưng buổi tối hôm qua, tự nhiên không hiểu tại sao ta lại đi viết di thư.”

Râu quai nón nói.

“...”

Chín huynh đệ đồng thời rung động một chút.

“Còn có, sáng sớm nay ta đã quyết định, sẽ đi xuống phía nam tìm kiếm. Nếu là đến phía nam tìm kiếm không có kết quả, lại tản ra hai phía đông tây để tìm kiếm. Mà phương này án, chính là chúng ta cùng thương lượng qua, cũng không dị nghị.”

Râu quai nón lẩm bẩm nói: “Thế nhưng tiểu tử này, lại trực tiếp phủ định cả ba hướng này.”

“Mà hướng duy nhất chúng ta không suy nghĩ tới chính là phía bắc, thì hắn lại chỉ ra.”

“Các ngươi nói chuyện này có lạ không, ta cảm thấy không phải trùng hợp.”

Râu quai nón hít sâu một hơi: “Còn nữa, lúc hắn bảo ta viết chữ, lúc đầu ta không có ý định viết, sau đó quyết định viết thì định ngồi xổm xuống viết chữ đại, nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, tự nhiên lại không muốn ngồi xuống, cuối cùng dùng chân vẽ một cái, cũng không phải là thuận tiện làm.”

Sau khi nghe xong những lời hắn nói, mấy huynh đệ sắc mặt cũng cũng dần dần ngưng trọng lên.

Lão nhị dáng người cao ráo đột nhiên thần sắc, chấn động nói: “Nếu nói mơ hồ, ta cũng có mơ hồ tao ngộ, ta xưa nay ngủ rất sâu giấc, lúc nào cũng là ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, chả bao giờ nằm mơ cái gì, nhưng buổi tối hôm qua, ta mơ thấy ông nội đã mất hơn ba mươi năm về thăm mình...”

Mấy huynh đệ sắc mặt càng thêm giật mình lo lắng.

“Vậy, chúng ta còn đi về phía nam nữa không?”

Lão út nhỏ nhất sắc mặt cũng thay đổi.

Chúng huynh đệ đều không nói gì, tất cả đều trầm mặc đi tiếp.

Nhưng đi một hồi, một đoàn người đã đi tới đường lớn ở trung tâm thành Phượng Hoàng.

Lúc này đối diện tới từng đội ngũ, khoảng chừng hai ba mươi người, một người trong đó nhìn thấy bọn họ, lập tức cười to: “Ồ, đây không phải thiết sư tử sao? Lưu Tiểu Cương! Các ngươi đây là muốn đi sang bên kia à?”

Râu quai nón mặt đen lên nói ra: “Lặp lại lần nữa, lão tử tên là Lưu Kiếm Thanh!”

“Ha ha ha ha...”

Đại hán đâu lĩnh đối diện cười ha ha, cũng không biết hắn quay sang cùng người bên cạnh nói gì, dù sao chỉ thấy bọn họ cười ha ha nửa ngày không dứt.

Lưu Kiếm Thanh sắc mặt càng thêm âm trầm: “Vương Tiểu Bàn, ngươi cười cái gì?!”

Nghe nói một tiếng này, Đại Hán đối diện bỗng tắt nụ cười, sắc mặt tối sầm: “Lão tử bây giờ tên là Vương Phi Long! Lưu Kiếm Thanh, ngươi nhớ kỹ cho lão tử!”

Hai người liếc nhau, nhưng cũng không thấy ai nổi giận, ngược lại còn nhìn nhau cười, không thấy khúc mắc gì.

Hóa ra hai người này vốn một người tên là Vương Tiểu Bàn, một người Lưu Tiểu Cương, nhưng sau khi thành võ giả, lại cảm giác tên thật của mình quê mùa quá, nên quyết định đổi tên, đổi thành cái tên nghe là thấy rất có nghĩa khí giang hồ.

Nhưng cũng chính vì vậy, mà mỗi lần gặp gỡ cả hai người đều sẽ lấy tên của đối phương ra trêu ghẹo.

Hai đoàn người cùng tiến tới.

“Các ngươi cũng định đi xuống phía nam sao? Hay là chúng ta cùng đi đi?”

Vương Phi Long mời.

Lưu Kiếm Thanh do dự một chút, nhìn một chút các huynh đệ đều đang có ánh mắt phức tạp, nói: “Phi Long, hôm nay chúng ta dự định đi phía bắc, phía nam bên kia không an toàn lắm, không nên đi hướng đó, nếu không hai nhóm chúng ta hợp thành một đội ngũ, đi cùng nhau cũng có người chăm sóc chiếu cố nhau, cùng đi hoang mạc phía bắc bên kia.”

Vương Phi Long cười lắc đầu: “Ngươi dẹp đi, hai nhóm chúng ta sát nhập cùng một chỗ? Thế thì nhiều người quá, vốn đã xuất phát chậm rồi, lại nhiều người như vậy cùng một chỗ, dù có tìm thấy vài thứ, cũng không đủ chia, ta không muốn bởi vì chia không đều mà phải đánh nhau với các ngươi.”

“Chúng ta đi phía nam!”

Vương Phi Long vung tay lên: “Trở về làm bữa rượu nhé!”

Lưu Kiếm Thanh tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Phi Long, phía nam bên kia là nguy hiểm thật, ta trước đó tìm đại sư tính qua... Ngươi đi với ta tới phía bắc đi, bên kia an toàn.”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Tìm đại sư tính qua?”

Vương Phi Long dùng ánh mắt khó tin nhìn Lưu Kiếm Thanh, đột nhiên cất tiếng cười to, dùng tay vỗ lên bắp đùi của mình: “Ha ha ha ha, này Sư Tử, ngươi vẫn là Sư Tử mà ta biết đấy sao, ngươi làm ta cười đau cả bụng đây này! Ha ha ha ha ha...”

Cười một hồi lâu, lúc này hắn mới đứng lên, gạt Lưu Kiếm Thanh qua một bên, cười to nói: “Các huynh đệ, đi thôi...”

Nói xong hắn dẫn đầu, bay nhanh về phía nam.

Sau lưng hai mươi người đi tới cười phất tay: “Lưu ca, khi nào về làm chầu rượu nha!”

“Sư Tử ca, hẹn gặp lại!”

Một đoàn người nhao nhao tiến về phía trước, cười nháo, hăng hái tiến về phía nam.

Nhưng mà lúc đó đã là mặt trời chiều ngã về tây, ánh tà dương đỏ quạch như máu.

...

Đoàn mười người của Lưu Kiếm Thanh mãi một lúc lâu cũng không có lên tiếng.

“Lão đại, chúng ta đâu đây?”

“Vương Phi Long mang theo Phi Long đội của hắn đi về phía nam, chúng ta thì không đi được, chính như hắn nói, mỗi người đều có lập trường của riêng mình, một khi tìm được đồ tốt thì khó mà phân chia đồng đều, khó tránh khỏi dẫn đến tranh giành... Hắn không muốn đánh cùng chúng ta, tội gì chúng ta phải đi theo hắn tranh giành.”

Lưu Kiếm Thanh hít sâu một hơi: “Chúng ta đi hướng bắc.”

“Có lẽ... Tiểu tử kia nói cũng chưa chắc đúng.” Một người trong đội nói.

“Nếu là không chuẩn mới là tốt nhất.”

Lưu Kiếm Thanh ngửa đầu, ngóng nhìn về phía bầu trời phía nam, đội ngũ của Vương Phi Long cũng đã đi xa, không nhìn thấy nữa.

Bốn phía nhà cao tầng, tại một bên khác, trên quảng trường nhỏ, tiếng người huyên náo, âm nhạc ầm ầm rung động, mấy trăm người đang nhảy aerobic.

“Thiên nhai mênh mông là của ta...”

Tiếng cười đùa của trẻ con, bóng dáng những người trẻ tuổi đuổi bắt nhau...

Một bên khác, là một cái biển quảng cáo cực lớn: “Tập đoàn Mộng Thị, biến giấc mơ của bạn trở thành sự thật.”

Ráng chiều rực rỡ, ở trên bầu trời thành phố chập chờn, chiếu rọi, dưới đèn đường, dòng người liên miên không dứt, trên đường là dòng xe cộ lướt đi như dòng sông cuồn cuộn không ngừng.

Lưu Kiếm Thanh ánh mắt giật mình lo lắng một chút.

“Chúng ta đi!”

“Đi!”

...

Nhìn theo nhóm người Lưu Kiếm Thanh đi ra ngoài.

Tần Phương Dương ánh mắt sầu lo: “Thật sự có nguy hiểm?”

Tả Tiểu Đa cũng là sắc mặt nặng nề: “Vâng, theo như những gì ta thấy được thì đúng là có nguy hiểm.”

Lúc này Tần Phương Dương cũng không hoài nghi những lời không lành mà hắn nói, truy vấn: “Đến cùng là có mấy phần chắc chắn?”

Tả Tiểu Đa cân nhắc một chút, nói: “Tám chín phần gì đó... Bọn họ có thể gặp được ta ở đây, chính là thời điểm bắt đầu chuyển vận, chỉ cần bọn họ có thể nghe theo lời của ta, tự nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, gặp rủi hóa may...”

Tần Phương Dương khẽ thở dài một hơi, lại lần nữa đưa ánh mắt về phía cổng trường chỗ.

Lẩm bẩm nói: “Chỉ mong, bình an vô sự.”...

Xế chiều hôm đó.

Tan học.

Ngay khoảnh khắc Tả Tiểu Đa theo dòng người đi ra khỏi cánh cổng trường học, gần như theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.

Mà sau khi nhìn một cái, lập tức cảm giác được tình huống không đúng, rất không đúng, quá không đúng!...

Nhìn một cái, vẫn là một cô gái mặc đồ hồng tựa vào cây cột đèn bên ven đường, cầm trong tay một cái điện thoại di động cúi đầu đang nhìn cái gì, khóe miệng thỉnh thoảng lại mỉm cười.

Trên vai, đeo một cái ba lô nhỏ màu hồng phấn.

Tả Tiểu Đa giờ khắc này, lại có mấy phần cảm giác ngạt thở.

Rõ ràng là giữa biển người mênh mông, người đến người đi, nhưng Tả Tiểu Đa lại chỉ cảm thấy tự thân chỉ có một cỗ ý lạnh như băng quanh quẩn.

Không thích hợp.

Cô gái này, tất nhiên là tới có dục đích, mà mục tiêu nhất định là chính mình!

Trên đường mình về nhà, sẽ có một đoạn đường khá vắng vẻ.

Cô gái này, có khi nào sẽ phục kích mình ở đó không? Nếu là cướp tiền thì cũng không sao, nhưng nhỡ đâu đối phương cướp sắc thì sao? Hắn rất muốn nhìn một chút xem mặt mũi cô gái này trông như nào, nhưng đối phương một mực cúi đầu, không có cơ hội nhìn thấy, về phần cái khác, càng không nhìn thấy.

Tả Tiểu Đa đứng trong dòng người ở cửa trường học, suy nghĩ liên miên, đột nhiên xoay người một cái, giống như cá bơi ngược dòng, đi vào trong trường học.

...

Ta cần gì phải đi dò xét một sự kiện là tốt hay xấu, chờ lão tử ở đó đã là không có hảo ý rồi! Ta không đi ra còn không được à!

Lão tử là thầy xem tướng, tương lai sẽ là đại sư, biết xu lợi tránh hại chính là kỹ năng đầu tiên cần phải học!

Tả Tiểu Đa như một làn khói chạy đi tìm Tần Phương Dương.

“Thầy, có người theo dõi ta, đã theo dõi ta hai ngày...”

Tả Tiểu Đa thở hồng hộc.

Tần Phương Dương ánh mắt lập tức lăng lệ: “Ai?”

“Là nữ... Một cô gái, đeo một cái túi nhỏ màu hồng... Hiện tại đang chờ ngay trước cửa trường học, đã chờ ta hai ngày nay rồi.”

Tả Tiểu Đa sợ hãi nói.

Tần Phương Dương trên mặt nhất thời treo đầy hắc tuyến: “Ngươi không phải đã làm cái gì người ta đấy chứ?”

Tả Tiểu Đa cũng là tức thời một trán hắc tuyến: “Thầy à, ta là cái loại người này sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)