Trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi run rẩy.
Mắt thấy mấy người này sắp rời đi.
Mà Tần Phương Dương hoàn toàn không hề có ý định ngăn cản đối phương.
Tả Tiểu Đa quyết tâm trong lòng, làm ra một bộ thiên chân vô tà, ngoẹo đầu hiếu kì nói: “Xin hỏi mọi người đi làm gì vậy ạ? Xem xét chính là muốn làm đại, thật mà tò mò, có thể nói cho ta biết được không?”
Người có râu quai nón cười ha ha một tiếng, cũng không khinh thường hắn, thuận miệng nói ra: “Cái này có cái gì mà không thể nói đâu, đêm qua sao băng rơi xuống, đã rơi vào hoang nguyên, trong đó có rất nhiều viên còn chưa bị đốt hết sạch sẽ linh khí, trong đó tất nhiên có đồ tốt. Ta dẫn đám nhóc này đi kiếm chút đồ tốt mang về, giúp cho trường của chúng ta lại tăng thêm mấy phần khí tượng nội tình.”
Tần Phương Dương lo lắng nói: “Đừng nói tuyệt đối như thế, nhân tài là mấu chốt, vạn sự nhất định phải cẩn thận.”
Người có râu quai nón một mặt ảo não, phàn nàn nói: “Lúc rạng sáng nhìn thấy vậy đã muốn đi ra ngoài, kết quả hiệu trưởng không cho, nói nhiều người tranh đoạt, dễ nổi tranh chấp, nhất định phải lề mà lề mề đến xuống buổi trưa mới để chúng ta ra ngoài, hiện tại đi đoán chừng cũng chẳng còn sót lại bao nhiều, cũng chỉ có thể nhặt mấy thứ mà người khác chướng mắt không thèm nhặt thôi, haizz, hiệu trưởng chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có cái là nhát gan.”
Vài người khác cũng đều là cười ha ha: “Hiệu trưởng Trường Giang nổi danh ổn trọng, nếu ngươi nói hắn nhát gan mà bị hắn nghe được, đoán chừng ngươi sẽ xong đời.”
Người có râu quai nón cười ngượng ngùng: “Ta thật ra cũng không phải nói hiệu trưởng nhát gan, chính là quá cẩn thận một chút, đúng vậy, không có ý gì đâu, mọi người đừng suy nghĩ nhiều.”
Tần Phương Dương mỉm cười: “Ta lại cảm thấy hiệu trưởng suy nghĩ cẩn trọng là phải, ra ngoài vào rạng sáng, nguy hiểm thực sự quá lớn!
Vô số cao thủ đều đang tranh giành ở đó, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giành với người ta? Giành được hay không còn chưa nói, nhỡ góp luôn cả cái mạng nhỏ mới là oan uổng, vẫn là chờ tới bây giờ ra ngoài càng ổn thỏa hơn, vẫn là câu nói kia, nhân tài là mấu chốt, còn sống quan trọng hơn bất kể thứ gì.”
“Dù không giành được tốt nhất, nhưng cũng chắc chắn sẽ có thu hoạch. Mà lại không phải đụng độ với ai, ổn thỏa, tốt hơn nhiều.”
Người có râu quai nón cười ha ha: “Lão Tần, lần sau chúng ta cùng đi nhé.”
Cuối cùng hắn cũng không dám lại nói hiệu trưởng nhát gan nữa.
Tần Phương Dương cười cười, nói: “Được.”
Hai bên chắp tay, hành lễ cổ võ sĩ.
Tả Tiểu Đa đột nhiên mở lời nói: “Chờ đã.”
Người có tâu quai nón nhíu mày: “Hửm?”
“Thưa thầy, ta biết chút tướng thuật, các ngươi lần này ra ngoài, thoạt nhìn là sẽ có thu hoạch, nhưng tiền đề để có được thu hoạch ấy chính là phương vị, phương hướng hiện tại không ổn lắm, hay là ta xem cho mọi người một chút?”
Tả Tiểu Đa cười đến rất là thiên chân vô tà, nói rất tự tin.
“Có ý gì?”
“Ý của ta chính là, con đường phía trước các ngươi đang đi có cản trở, khó đoạt được thu hoạch, nếu muốn có thu hoạch, chỉ cần tìm phương hướng khác, chỉ cần cố định đi theo phương hướng đúng, tự nhiên sẽ thu hoạch được nhiều hơn.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói.
“Ngươi biết xem tướng? Muốn chỉ cho chúng ta con đường phía trước?”
Người có râu quai nón sững sờ, lập tức cười ha ha, khoát tay chặn lại: “Đi!”
Hiển nhiên là hắn không tin.
Lúc này trong lòng Tần Phương Dương đột nhiên khẽ động.
Tả Tiểu Đa hiện tại đột nhiên đứng ra ngăn lại, nói muốn xem tướng, đây tuyệt đối không phù hợp lẽ thường.
Chuyện quan trọng như vậy, ai lại đi nói chơi chứ? Nhưng Tả Tiểu Đa cũng không ngu ngốc.
Nếu đã nói ra vào lúc này, là hắn có dụng ý gì?
Nhìn Tả Tiểu Đa một chút, Tần Phương Dương tiến lên trước một bước, ngăn người có râu quai nón lại, cười nói: “Lão Lưu, học sinh này của ta, quả thật là có thể nhìn thầy vài thứ mà người khác không nhìn thấy. Cái gọi là cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, hay là ngươi cứ để hắn xem một chút đi, mọi người cầu cái an tâm, nhất là để cho ta và tiểu tử này an tâm, cũng là chuyện tốt.”
Râu quai nón Lưu ca nhíu nhíu mày, một mặt không kiên nhẫn, nhưng thầy Tần đều đã nói đến mức này, đành phải cố gắng kiềm chế, nói: “Được rồi, tiểu gia hỏa, tới xem giúp ta thử, chúng ta chuyến đi này, phải đi hướng nào mới có thu hoạch?”
Giọng điệu rất là trêu tức.
Tả Tiểu Đa nhíu mày nghĩ nghĩ.
Sát khí tây đến, hướng đông mà đi, tự nhiên là cả hai bên đều không an toàn.
Nhưng mình điểm nhận biết ấy khó có sức thuyết phục, càng thêm không có danh tiếng bên ngoài, không khác gì nói suông, khó có thể khiến mọi người tin phục.
Vậy thì làm sao để hắn né qua tử kiếp được đây? Nhìn cách người này nói chuyện với Tần Phương Dương, có thể thấy được hắn không phải người xấu.
Nhất là, người trước mắt, mới xem như người khách đầu tiên mình xem tướng một cách nghiêm túc, tuyệt đối không thể lấy thất thủ.
“Hay là vậy đi, thầy hãy viết ra đây một chữ đi.”
Tả Tiểu Đa trầm ngâm hai giây rồi nói.
Đại hán râu quai nón càng có chút mất kiên nhẫn, thế là dùng chân vạch một cái ở trước người mình, nói: “Chữ này đấy, ngươi xem đi.”
Tả Tiểu Đa cúi đầu nhìn lại, lại là một chữ nhất.
Từ đông đến tây, tùy tiện dùng chân vạch một cái, lại có mấy phần chuẩn mực sâm nghiêm cảm giác.
Chín người còn lại cũng bật cười ha ha, nhìn râu quai nón viết xuống cái chữ này.
“Lão đại dùng chân vạch một cái, thế là có một chữ.”
“Thế mà viết cũng đẹp phết nha.”
“Cái chữ này viết giống như một cái đòn gánh...”
“Để xem tên nhóc này nói cái gì.”...
Tả Tiểu Đa thật sâu thở dài.
Tần Phương Dương từ đầu đến cuối đều nhìn vào đôi mắt và biểu cảm trên mặt của Tả Tiểu Đa.
Tại Tả Tiểu Đa lần thứ nhất phán định thắng bại của mười người, Tần Phương Dương đã biết tên này không đơn giản, bởi vì ngay lúc đó chính hắn cũng thử phán đoán, có vài người hắn đoán khác với Tả Tiểu Đa, mà kết quả cuối cùng, là Tả Tiểu Đa hoàn toàn đúng, hắn có phán đoán sai.
Cũng là bắt đầu từ khi đó, Tần Phương Dương đạt được một cái kết luận: Tả Tiểu Đa là thật sự viết xem tướng.
Nếu là nói khả năng quan sát của Tả Tiểu Đa sức còn mạnh hơn mình, đánh chết Tần Phương Dương cũng không chịu thừa nhận!
Chuyện ngày hôm nay , cũng coi như để xác minh phán đoán của mình, cũng chỉ xem tướng chút thôi mà, cũng không tạo thành hậu quả xấu gì, đúng không nào.
“Chữ nhất này... Không tốt. Từ đông đến tây, không chỗ ẩn núp. Chữ nhất, càng là nét chết, viết không nâng bút, nơi phân tranh mà chư vị chuẩn bị tới, điểm gở rất nặng!”
Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, nói lời kinh người: “Cho nên, đông tây hai mặt, bao gồm cả những con đường liên thông từ đông sang tây, quyết không thể hướng!”
Đại hán râu quai nón Lưu ca híp mắt lại, nói: “Ồ?”
“Các ngươi một nhóm mười người, chữ nhất, cũng là chữ thập được nâng bút, chữ thập nâng bút nhưng vẫn là nét chết...” Tả Tiểu Đa sắc mặt nghiêm túc, thanh âm trở nên nặng nề: “...Chết.”
“Đậu má...” Râu quai nón nâng tay lên muốn nện xuống.
Tần Phương Dương khoát tay, giữ chặt cánh tay phải đang giơ trên không trung của hắn: “Xem tướng đoán chữ, không nên tức giận.”
Lập tức nhìn về phía Tả Tiểu Đa: “Tiểu Đa, ngươi lời ấy, là thật chứ? Can hệ trọng đại, ngươi đừng có trò đùa!”
“Trò đùa? Ta làm sao lại có thể mang tính mạng con người ra làm trò đùa, từ đông sang tây xác thực hung hiểm trùng điệp, chín cửa tử không có một sinh.”
“Vậy phải phá giải thế nào?”
Tả Tiểu Đa trùng điệp hít một hơi, nói: “Các ngươi mười người cùng đi, tuyệt đối không được đi hướng đông và tây, tốt nhất là ngay cả con đường thẳng đều không nên đụng, mặt phía nam, chính là điểm cuối của chữ thập, càng thêm thập tử vô sinh! Chỉ có phương bắc, mới là chỗ gửi gắm sinh cơ.”
“Phương bắc chính là một chữ trời cao đất rộng chỗ, hơn nữa còn là chữ thập từ không tới có mở đầu chi nguyên, nếu đi về hướng bắc, không chỉ không có nguy hiểm, còn có được không ít thu hoạch.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Chuyến này, nhất định phải đi hướng bắc, chỉ có phương bắc đại cát.”
Sau khi nghe xong bản án sinh tử của Tả Tiểu Đa, râu quai nón Lưu ca kia hồ nghi trừng mắt nhìn Tả Tiểu Đa: “Mặc dù tiểu tử ngươi nói hùng hồn như thật, nhưng cái này ta vạch một cái, rõ ràng chính là ta tùy ý dùng chân vẽ một chút, ngươi thế mà lại nói ngươi nhìn ra nhiều như vậy, cái này cũng có chút khó tin rồi đó?”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Nhân chi sinh mệnh, vốn là chuyện kỳ diệu nhất giữa thiên địa này, bất kể một hành động dù nhỏ cũng có huyền cơ khó lường. Người sống một đời, mỗi khi gặp đại sự, cho dù trước đó không có nửa điểm phong thanh, lại khó tránh khỏi sẽ có một chút cảm ứng...”
“Tựa như nói... Có người, lúc hoàn toàn không biết mình sẽ xảy ra tai vạ bất ngờ, sẽ làm một vài chuyện mà trước đó chưa bao giờ làm, hoặc làm một cách vô thức không nghĩ gì, tỉ như có người đang khỏe mạnh đột nhiên tâm huyết dâng trào viết di thư, tỉ như có người lại tự nhiên nói về chuyện hậu sự của mình...”
“Lại tựa như, có người trước khi tại tai hoạ ập đến, khóe mắt lại không ngừng giật giật, mà các loại dấu hiệu này, hầu hết đã được xác minh là có thật...”
“Chúng ta là người tu luyện, thường nghe câu nói tâm huyết dâng trào, chính là trước khi tai nạn ập đến, trước mấy ngày đã cảm thấy tinh thần có chút không tập trung... Cái này ta tin tưởng các ngươi cũng đã có.”
“Đồng thời với những điềm báo ấy, trước khi một vài việc vui đến, cũng sẽ có dấu hiệu, vô luận làm chuyện gì đều sẽ đặc biệt thuận lợi, vấn đề này đã có quá nhiều minh chứng rồi, chẳng lẽ còn không phải chứng cứ rõ ràng...”
Tả Tiểu Đa một mặt trang nghiêm, mỗi chữ mỗi câu nói rõ ràng: “Những ví dụ này, chí ít trong mắt của ta, đều là nhân chi sinh mệnh nhận lấy một ít gợi ý trong cõi u minh. Mà việc xem tướng đoán chữ, chính là dùng một cách tương đối hình thức nhất, để giải nghĩa và nói rõ ra những gợi ý đấy.”
Lưu ca kia bị Tả Tiểu Đa nói đến nửa tin nửa ngờ, ngạc nhiên một lúc lâu mới nói: “Tiểu tử, ngươi nói là ngươi có đạo hạnh, thấy được thiên cơ, giờ phút này chỉ điểm chúng ta đường sáng, tránh đường chết, né tai ương? Thật sự không phải ăn nói bậy bạ, lừa phỉnh chúng ta chứ?!”
“Thầy Lưu, ngươi cẩn thận nhớ lại một chút, trước khi ta nói ngươi viết chữ, trong đầu ngươi có nghiêm túc tưởng tượng qua mình sẽ viết chữ nào không? Mà sau khi ta hỏi, cái chữ 'Nhất' này tiện tay mà thành, nhưng cũng có thể nói là đúng hạn mà tới. Nhưng ngài vì sao chỉ viết cái chữ nhất này? Sao không viết tên họ của ngài, hoặc là viết những chữ khác chẳng hạn... Đều không viết đúng không? Vì cái gì, nhất định phải là chữ nhất?”
“Đây chính là, thượng thiên gợi ý, thiên cơ lộ ra.”
Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, một tay dựng thẳng ở trước ngực, chậm rãi nói: “Vô Lượng ~~~ Thiên Tôn! Thiện tai ~~~ thiện tai!”