Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 31: Đột nhiên tăng mạnh!

Chương Trước Chương Tiếp

Gầm lên giận dữ.

Tiểu mập mạp cũng cuộn tròn lăn ra ngoài, lăn tới vị trí đi phạt đứng ngoài cửa, triệt để cách xa tầm mắt của thầy Tần.

Nhưng lồng ngực Tần Phương Dương vẫn thở hổn hển chập trùng như cũ, hiển nhiên đang rất là tức giận.

“Người sống một đời, có thể sự cấp tòng quyền, cũng có thể có lòng ham công lợi, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, trên thế giới này có một loại người là ngươi nhất định không thể vũ nhục! Những người này, bất kể là khi nào, ở đâu, chỉ cần nhắc đến bọn họ, trong lòng đều cần phải tràn đầy kính trọng!”

“Những người này, chính là những anh hùng đổ máu hi sinh vì nhân loại chúng ta!”

“Vĩnh viễn không được mang tên của anh hùng ra nói đùa! Càng không cho phép vũ nhục anh hùng! Đây là ranh giới cuối cùng của tất cả mọi người trên Đại lục Tinh Hồn của chúng!”

Tần Phương Dương nặng nề nói: “Người khác ta không xen vào, cũng không quản được, nhưng học sinh của ta... Cả đời này đều phải ghi khắc cái ranh giới cuối cùng này! Bất luận kẻ nào dám can đảm xúc phạm, sẽ phải trả một cái giá cực đắt!”

“Tần Phương Dương ta cũng không phải là đại nhân vật gì, thậm chí có thể nói là một người nhỏ bé không có tí trọng lượng nào. Không gây nên được hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng ta vẫn muốn ở chỗ này nghiêm túc nói với các ngươi một câu, ta không dạy một học sinh đã từng vũ nhục anh hùng!”

“Lý Trường Minh!”

Trong giọng nói lạnh lùng của Tần Phương Dương, không che giấu chút nào ngữ khí chán ghét: “Ngươi có thể thương lượng với người nhà ngươi một chút, đổi sang lớp khác đi.”

Ngoài cửa, giọng nói tủi thân đến muốn chết muốn sống của tiểu mập mạp thuyết đến: “Thưa thầy, ngươi tôn trọng anh hùng cái này không sai, chúng ta đều nên tôn trọng anh hùng, nhưng ngươi cũng phải phân rõ phải trái, ta là thật sự không biết... Ta, ta ta... Ta vẫn luôn đang ngủ, rồi bỗng nhiên tỉnh lại, thuận miệng đáp lời, thật sự không có ý khinh nhờn anh hùng... Ta... Thầy ơi, tha thứ cho ta lần này đi... Ta thật sự không biết trong số những anh hùng của nhân loại chúng ta có người tên là Nguyệt Quan này...”

Mặt Tần Phương Dương càng xám xịt hơn, gân xanh nổi lên, dứt khoát không nói gì nữa.

Tiểu mập mạp thấy thầy Tần không hé miệng, ngơ ngác một lát, trực tiếp ở ngoài cửa lên tiếng khóc lớn.

Long Vũ Sinh trầm ngâm một chút, đứng lên nói: “Thầy Tần... ta cảm thấy, lời Lý Trường Minh nói hơn phân nửa không phải là giả với, chúng ta không biết nhiều về công pháp gia truyền của hắn, nhưng đều biết hắn thích ngủ, trên cơ bản hắn tới lớp liền đi ngủ, bắt đầu luyện công cũng là như thế, tinh tiến trong giấc mộng tự thân tu làm căn cơ... Gần như hoàn toàn khắp không quan tâm đến chuyện ngoại giới, mà phần không quan tâm này cũng không phải là xuất từ bản tâm.”

Vạn Lý Tú cũng đứng lên xin hộ: “Thưa thầy, ta mặc dù vẫn luôn không ưa Lý Trường Minh, nhưng lần này, thầy có lẽ cũng do đang quá nóng giận, coi như hắn thật mạo phạm anh hùng, chung quy cũng là vô tâm, cũng có nguyên nhân, ta cũng là người chứng kiến hắn đã ngủ ròng rã một cái học kỳ, trong mộng nói mớ, cho nên hắn thật sự không biết cũng có thể thông cảm được.”

Tiếng khóc tê tâm liệt phế ngoài cửa càng thêm kịch liệt.

Tiểu mập mạp đứt quãng nức nở nói: “Thầy Tần... Ta thật cũng chỉ là lỡ miệng, thật sự không phải cố ý... Ta thật sự không biết. Thầy tha cho ta lần này đi.”

Dư Mạc Ngôn do dự một chút, cũng nói giúp: “Thầy Tần, Lý Trường Minh... từ thời Võ Đồ đã bắt đầu vẫn ngủ, hắn... Đều chưa khi nào tỉnh táo hẳn, thầy đừng chấp nhặt với hắn.”

Ngụ ý hiển nhiên cũng là đang nói đỡ cho Lý Trường Minh.

“Có một số việc, thân là võ giả nhất định phải phải biết, phải tự thể nghiệm! Đại Mộng Thần Công cũng tốt, bất kỳ cái thần công bí tịch gì cũng được, đều không phải là lý do!”

Thông qua sự khuyên giải của ba người Long Vũ Sinh, cơn giận của Tần Phương Dương cuối cùng cũng giảm xuống một chút: “Hai ngày này, để hắn ở bên ngoài phạt đứng! Nếu còn tái phạm dù chỉ nửa điểm, lập tức chuyển lớp cho ta!”

Nói xong, hắn cầm lấy phấn, viết xuống ba chữ to trên bảng đen.

“Nhật Nguyệt quan!”

Thầy Tần nhìn thoáng qua ba chữ này, sau đó lại còn phóng to, bôi đậm chúng lên nữa.

Sau đó mới đưa tay chỉ vào rồi nói: “Nơi này, mới là thánh địa của võ giả! Mới là nơi mà võ giả chiến đấu cả đời để bảo vệ! Bất luận kẻ nào, đều phải nhớ kỹ!”

“Đây là địa phương thần thánh!”

“Không thể khinh thường!!”...

Tả Tiểu Đa nhìn ba chữ này trên bảng đen, tự nhiên có một loại cảm giác, bên trong ba chữ này, tựa hồ tràn đầy sát phạt chi khí.

Mà chuyện các bạn học nhao nhao cầu tình vì Lý Trường Minh, hắn cũng thấy rõ ràng.

“Các bạn học dù sao cũng rất đoàn kết.”

“Thầy Tần chưa hẳn không biết tiểu mập mạp là vô tâm, lại vẫn muốn chuyện bé xé ra to... Có phải là vì để cho các bạn trong lớp đứng ra nói đỡ? Dùng cách này để gia tăng tình cảm giữa bạn học chung lớp?”

“Loại đoàn kết này nhìn mặc dù râu ria, nhưng góp gió thành bão, tương lai lúc lên chiến trường hoặc là làm nhiệm vụ, cái này hẳn là sẽ phát huy tác dụng nhưng lớn... tương đương với việc sinh mệnh của một người có vô số người bảo vệ... Thầy Tần lẽ nào còn cân nhắc đến sâu như vậy luôn sao?”

Tả Tiểu Đa đang suy nghĩ trong lòng.

Hắn nhìn trộm biểu cảm trên mặt của Tần Phương Dương, nhưng lại không nhìn ra gì cả.

...

Cả ngày hôm đó, Tần Phương Dương toàn bộ quá trình vẫn giữ khuôn mặt lạnh lẽo, tất cả học sinh đều câm như hến.

Cả lớp đều là nơm nớp lo sợ, cố gắng tu luyện.

Tần Phương Dương đi tới cạnh Tả Tiểu Đa, trừng mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo, khiến người không rét mà run.

Tả Tiểu Đa rất cung kính móc từ trong túi ra hai viên Tinh Hồn ngọc hạ phẩm: “Vừa rồi ta đã định nói với ngươi là không cần đưa ta, nhưng ngươi đã xoay người rời đi nhanh quá, ta đuổi không kịp, không kịp trả lại, nhưng ta vẫn ghi nhớ ân tình này trong lòng, khắc sâu trong tim, vĩnh thế không quên, nhưng mà... ta thật sự không cần phải dùng tới nó, ngươi vẫn là đưa nó cho các bạn có hoàn cảnh càng khó khăn hơn ta.”

Tần Phương Dương cũng nghiêm túc, phất ống tay áo một cái, hai viên Tinh Hồn ngọc trên lòng bàn tay Tả Tiểu Đa nhất thời biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới ngồi yên hỏi: “Tả Tiểu Đa, nhà ngươi nghèo thật sao?”

Tả Tiểu Đa thở dài, đang muốn nói chuyện, Tần Phương Dương đã ngắt lời trách mắng: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói!”

Tả Tiểu Đa mừng rỡ, trầm giọng nói: “Thưa thầy, so với đại đa số người mà nói, nhà của ta thật sự là nghèo muốn chết. Nhưng nếu so sánh với rất nhiều người nghèo hơn, thì nhà ta vẫn chưa đến nỗi không sống nổi.”

Tần Phương Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn cái mặt của Tả Tiểu Đa bộ lúc này, dù đang rất cung kính, nhưng trong lòng đột nhiên lại trỗi dậy một sự xúc động muốn đánh hắn một trận nhừ tử.

Nói vậy cũng chẳng khác nào không nói!

Duỗi ngón tay trỏ ra gập lại, gõ cốc một cái vào đầu Tả Tiểu Đa, nhắc nhở: “Thành thật một chút!”

Cái cốc đầu này rất vang, tiếng cốc không những thanh thúy, càng xen lẫn một loại cảm giác vang vọng nữa, lại có mấy phần văng vẳng như tiếng trống vang từ thời cổ xưa.

Tinh huống bên này xảy ra bất ngờ, nhất thời khiến cả lớp đều cười vang, không khí căng thẳng trước đó nhất thời cũng bị xua tan rất nhiều.

...

Từ sáng sớm, Tả Tiểu Đa đã tìm kiếm, bởi vì hắn phát hiện Lý Thành Long thế mà không có trong phòng học, mà thẳng cho tới trưa vẫn không thấy bóng dáng.

“Lý Thành Long đi đâu rồi? Trốn học rồi à?”

Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Tả Tiểu Đa hỏi một câu.

Tiểu tử này hôm qua lôi mình ra trêu đùa, hôm nay thế mà không thấy hình bóng.

Trước mặt Long Vũ Sinh lật qua mí mắt: “Trốn học? Tiểu tử kia đi giảng bài cho lớp khác.”

Giảng bài!? Tả Tiểu Đa chấn kinh, kinh ngạc tới mức mắt chữ A miệng chữ O, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Tiểu mập mạp giảng bài cho lớp mình, kể về lịch sử thì cũng thôi đi, không ảnh hưởng toàn cục, nhưng có thể đến các lớp khác để giảng bài sao? Mà nghe giọng điệu của Long Vũ Sinh, có vẻ loại tình huống này cũng không phải mới một lần, mà là rất nhiều rất nhiều lần, đây cũng là đãi ngộ siêu cấp.

Vạn Lý Tú có chút tiếc nuối thở dài: “Lý Thành Long có thiên phú hơn người trong việc nghiên cứu lịch sử, hiếm người sánh kịp, càng có năng lực đã gặp qua là không quên được, tư liệu gì tin tức gì, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ trong đầu, nên mới nói hắn biết tất cả mọi chuyện... Nếu không phải thiên phú tu hành quá mức bình thường, sớm đã được nhà trường coi thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm rồi, nhưng cũng chính là bởi vì điểm ấy, trường học cũng đã có định hướng, muốn tại hắn sau khi tốt nghiệp, trực tiếp nhậm chức giáo viên lịch sử, kiêm cố vấn sử học, đãi ngộ còn cao hơn người có kinh nghiệm trong nghề lâu năm như thầy Tần đó.”

Dư Mạc Ngôn có chút tiếc hận nói: “Cao cái gì, với nhãn lực và kiến thức của Lý Thành Long, nếu tương lai ở trong đoàn trong đội của ta… Hoặc là tại bất luận đoàn đội nào, đều có thể phát huy ra tác dụng cực lớn, đoạt được sẽ chỉ càng nhiều, ở lại học viện thì chỉ có mỗi tiền lương hàng tháng, ngồi ăn rồi chờ chết thôi.”

Long Vũ Sinh cũng biểu thị tiếc hận: “Ở lại trường học, quả thật đáng tiếc.”

Tả Tiểu Đa: “...”

...

Xế chiều hôm đó Chiến đấu xếp hạng đúng hạn tiến hành, mà chiến tích cuối cùng lại lần nữa làm Tần Phương Dương khiếp sợ không nói nên lời!

Bởi vì, tiến độ tinh tiến của Tả Tiểu Đa, vượt xa khỏi dự tính của hắn, thậm chí là nhận biết của hắn!

Cũng chỉ là thời gian cách một ngày một đêm, Tả Tiểu Đa lại lần nữa cứ như thoát thai hoán cốt, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Hôm qua rõ ràng vừa mới rèn luyện xong đùi phải, hơn nữa còn có chút rèn luyện chưa hoàn toàn, nhưng hôm nay, không những chân phải rèn luyện hoàn tất, càng thêm chân trái cũng rèn luyện được hơn phân nửa!

Càng mấu chốt còn tại ở, bộ pháp, chưởng pháp, thối pháp... hắn sở dụng khi chiến đấu

“Kế tiếp!”

Giữa sân, Tả Tiểu Đa bày ra cái vẻ mặt gợi đòn, giọng nói đắc ý lại vang lên.

Tiểu tử này chiến liên tục ba trận, chiến thắng cả ba, một đường lên đến thứ hai mươi bảy!

Hơn nữa còn đang tiếp tục đánh lên!

Nhìn bộ dạng này, còn có thừa sức lực để đánh mất trận nữa, vẫn chưa thấy mệt tí nào.

Hai ngày này hắn chiến đấu, đột phá vị trí dễ như trở bàn tay, còn có đột nhiên tăng mạnh tốc độ tu luyện, làm cho toàn bộ các học sinh xếp hạng trước hắn trong lớp đề dâng lên cảm giác nguy cơ thật sâu sắc.

Cái tên này, chẳng lẽ là uống thuốc gì rồi?

Long Vũ Sinh chiến đấu hoàn tất, hai mắt cũng bầm đen, kéo lấy Vạn Lý Tú bị hắn đánh mặt mũi bầm dập không bò dậy nổi đi tới, quan sát Tả Tiểu Đa chiến đấu, lại là càng xem càng kinh ngạc.

“Tên này hôm nay dùng quyền pháp gì vậy, căn bản cũng không phải là Đoán Thể quyền.”

Vạn Lý Tú vốn đang nằm xụi lơ trên mặt đất cũng nỗ lực ngồi dậy, dùng một con mắt dù đã sưng húp những vẫn còn nhìn được của mình, nhìn thoáng qua, nói: “Là Đoán Thể quyền, nhưng mà là Đoán Thể quyền cao cấp hơn... Trước đó ta đã từng thấy qua, không sai được.”

Hai người vừa thở vừa nghỉ ngơi vừa nhìn Tả Tiểu Đa chiến đấu, càng xem càng kinh ngạc, càng xem càng kinh hãi.

Tả Tiểu Đa đúng là như uống thuốc, thế như chẻ tre tiến mạnh, một đường tiến lên hạng hai mươi bảy, hai mươi sáu...

Thẳng đến khi gặp người thứ mười chín, lúc này mới rốt cuộc dừng bước chân lại.

Tần Phương Dương nhướn mày.

Đây chính là học sinh bị lưu ban năm năm? Thiên phú bực này, nghị lực bực này, liều mạng bực này, loại sức mạnh này, làm sao lại bị lưu ban năm năm?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)