Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 30: Nguyệt quan là ai?

Chương Trước Chương Tiếp

Tả Tiểu Đa nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Làm gì có... Chỉ những thứ này đã làm nhà ta táng gia bại sản... học phí học kỳ sau còn không biết làm sao bây giờ cơ.”

Tần Phương Dương thở dài.

Từ trong túi móc ra hai viên Tinh Hồn ngọc hạ phẩm, nhét vào trong tay Tả Tiểu Đa, nói: “Ngươi cầm lấy dùng tạm đi, dùng hết lại nói với ta.”

Thở dài một tiếng, trực tiếp quay người rời đi.

Một màn này, khiến Tả Tiểu Đa sửng sốt, cầm trong lòng bàn tay Tinh Hồn ngọc còn có chút ấm áp, lại có loại cảm giác không chân thật, lại nhìn về phía bóng lưng Tần Phương Dương quay người rời đi, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Sau đó liền nhớ lại đến: Cái này, không nên cầm.

Hiện tại trong túi xách mình còn có mười viên trung phẩm, tu luyện dùng hạ phẩm có thể không sánh bằng trung phẩm, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Một khi lộ tẩy...

Lại nói, là giáo viên, trước sau gì cũng sẽ tới nhà họ sinh ít nhất là một lần...

“Thầy ơi...”

Tả Tiểu Đa vội vàng đuổi theo, một mặt mồ hôi lạnh.

Hỏng rồi, chém gió quá thảm rồi, thầy tin thật rồi...

Nhưng Tần Phương Dương đã đi không còn hình bóng.

.....

Buổi sáng, tiết tu luyện.

Tần Phương Dương theo thường lệ kích hoạt tinh hồn pháp trận, sau đó lại dùng linh khí của mình để phân bổ linh khí ra khắp phòng học.

Linh khí lập tức ngập tràn toàn bộ phòng học.

Giống ngày hôm qua, ba đạo vòng sáng đầu tiên sáng lên, sau đó mới là những vòng sáng còn lại theo thứ tự sáng lên.

Mà xếp ở vị trí thứ ba mươi, vòng sáng chỗ Tả Tiểu Đa, vẫn như cũ sáng tỏ hơn những người khác nhiều.

Tần Phương Dương âm thầm gật đầu.

Tả Tiểu Đa quả nhiên thiên tư không tầm thường, cũng là không uổng công hắn tự biên tự diễn, nhưng mình thật sự là quyền lực có hạn, không thể cho hắn càng nhiều trợ giúp.

Chỉ hi vọng tiểu tên này không chịu thua kém, nỗ lực tu luyện.

Thầy Tần cấp tốc tập trung ý chí, cẩn thận dẫn đạo linh khí, phụ trợ cả lớp tu luyện.

Sau khi nửa tiết trôi qua, Tần Phương Dương ẩn ẩn phát hiện không khí tựa hồ có chút rất không thích hợp.

Vòng xoáy trên đầu Tả Tiểu Đa không thể nghi ngờ là cực mạnh, không kém gì ba người đứng đầu, nhưng mà thứ trong tay...

Cái này thật sự...

Có vẻ như không giống như là lực lượng Tinh Hồn ngọc hạ phẩm có thể phát ra...

Cái tiến độ này thật sự là quá mức...

Tần Phương Dương lập tức thả linh thức ra, đi tới cạnh Tả Tiểu Đa...

Trong đầu hắn ầm vang một tiếng, linh khí trong toàn bộ phòng học đột nhiên cũng vì đó dao động trong nháy mắt, biến động này khiến tất cả người đang tu luyện đều cảm thấy dị thường, thậm chí rất nhiều người đều bởi vậy bừng tỉnh, huyết khí cuồn cuộn.

Dị biến đầu nguồn chính là Tần Phương Dương, lúc này Tần Phương Dương đang trợn tròn hai mắt, bởi vì hắn nhìn thấy...

Tả Tiểu Đa... Trong tay Tả Tiểu Đa cũng không phải là Tinh Hồn ngọc hạ phẩm!

Kia rõ ràng là Tinh Hồn ngọc trung phẩm!

Trung phẩm!? Thấy học sinh hiện tại đang nghiêm túc tu luyện, lúc trước còn khóc lóc nói gia đình nghèo khổ đến cực điểm, chị gái bị bại não tàn tật, cha phải bán máu mẹ phải đi bốc vác kiếm tiền, Tần Phương Dương đột nhiên cảm giác trước mắt sao vàng bay loạn!

Tê dại!

Bị lừa rồi!

Tên nhóc này rõ ràng là nói dối, chẳng có câu nào là thật cả!

Rõ ràng đã sớm biết tên này là thần côn miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng hắn vẫn cứ bị lừa!

Ta thế mà lại bị lừa rồi!!!

Sau khi tiết học kết thúc.

Trong thời gian nghỉ ngơi.

Tần Phương Dương cũng không đi, trong tay cầm một tờ báo, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú xuống phía dưới.

Tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Thầy Tần hôm nay làm sao lại trầm mặc như thế?

Bình thường mọi ngày buổi sáng vào lúc này không phải đều là đọc tin tức và sự kiện lớn sao?

Hôm nay sao vậy...

“Tả Tiểu Đa.”

Tần Phương Dương suy nghĩ hồi lâu vẫn là quyết định không thể nhịn chuyện này lại được.

Tả Tiểu Đa nhu thuận đứng lên: “Thầy Tần.”

Không đợi Thầy Tần phát tác, hắn đã trước một bước, dõng dạc nói với các bạn học: “Các bạn, có một việc, ta không thể không nói ra, nếu không nói ra, ta cảm giác lương tâm cắn rứt.”

Ba mươi lăm người trong lớp đều không hiểu nhìn hắn.

Cái tên này lại phát bệnh thần kinh gì đây? Tả Tiểu Đa tràn đầy cảm khái nói: “Mọi người đều biết, gia đình ta nghèo khó, sau khi góp đủ học phí, thì không còn lại gì... ở thời điểm này, thầy Tần đã...”

“Im ngay!”

Tần Phương Dương sốt ruột.

Tên nhóc lẻo mép này tại định nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi nói kiểu này, chẳng phải tất cả những người trong lớp không mua nổi Tinh Hồn ngọc đều sẽ đến tim ta sao!

Thế thì ta đừng nói là táng gia bại sản, mà cả ba đời nhà ta có gộp vào cũng không có nhiều Tinh Hồn ngọc như vậy!

Coi như ta vạch trần lời nói dối của Tả Tiểu Đa, lừa gạt mình, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thay đổi được ta sự thật hắn đã tự phát giúp đỡ Tinh Hồn ngọc, một tên lừa gạt mà ta cũng giúp đỡ, vậy những người chân chính cần, ta có thể không giúp đỡ được sao?!

Không được, không được...

“Tả Tiểu Đa, gia đình nghèo khó phải cố gắng tu luyện.”

Tần Phương Dương nói: “Cái khác cũng không cần nói nữa, ngươi bây giờ duy nhất phải làm cũng chỉ có học tập. Ngươi... Hiểu chưa?”

Tả Tiểu Đa cúi đầu xuống: “Cảm ơn thầy ạ, thầy thật sự là thiên hạ mẫu mực... Học sinh cả đời này, nhất định lấy thầy làm gương.”

Tần Phương Dương chỉ cảm thấy một cục tức nghẹn ở lồng ngực, đi lên không được, mà đi xuống cũng không xong.

Đột nhiên muốn đánh người, thế nhưng không có ai cho hắn đánh...

“Ngồi xuống đi.”

Tần Phương Dương buồn buồn nói: “Tiếp theo, sẽ chọn đọc một vài tin tức tốt.”

Nghe nói là tin tức tốt, tất cả mọi người đều mừng rỡ.

Chỉ là tất cả mọi người có chút kỳ quái, trước kia lúc thầy Tần đọc tin tốt, lúc nào cũng là mặt mày hớn hở, hăng hái, hôm nay làm sao lại rầu rĩ có vẻ không vui thế? Cái này thật lòng là có chút khác thường.

“Ngay tại vài ngày trước, trăm vạn đại quân Vu Minh, còn huy động yêu thú cả, toàn diện xâm phạm biên giới Nhật Nguyệt quan, song phương huyết chiến bảy ngày bảy đêm, chiến tuyến Nhật Nguyệt quan tràn ngập nguy hiểm.

Ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hữu Lộ Thiên Vương của nhân tộc là Du Đông Thiên đuổi tới, một trận huyết chiến, đánh bại một trong mười hai Thiên Vương của Vu Minh là Đại Lực Thiên Vương- Hậu Vân Hải, đã giúp Nhật Nguyệt quan chuyển nguy thành an, càng thừa thắng xông lên, đuổi kẻ địch ra xa ba nghìn dặm!”

Tần Phương Dương đọc một lúc, giọng đọc dần trở nên phấn chấn: “Trước mắt, Nhật Nguyệt quan tuyến đầu phòng tuyến, đã tiến lên hai nghìn năm trăm dặm, hiện tại đang kiến thiết cứ điểm mới.”

“Mà cứ điểm mới này được đặt tên là: Thiên Vương quan!”

“Đây là một lần thắng lợi vĩ đại của Tinh Hồn Nhân tộc chúng ta!”

“Vạn tuế!” Toàn bộ phòng học đột nhiên sôi trào lên.

Tất cả học sinh, đều là mặt mũi tràn đầy hưng phấn hô to lên.

“Nhật Nguyệt quan, Nhân tộc chúng ta đã cố thủ mấy vạn năm, hiện tại rốt cuộc xem như đạt được một cơ hội để tranh thủ nghỉ ngơi!”

Tần Phương Dương hưng phấn đến mức khuôn mặt phát sáng: “Hữu Lộ Thiên Vương đại nhân uy vũ!”

Phòng học sôi trào!

Chỉ có Tả Tiểu Đa biểu thị ngơ ngác đối với những chuyện này, bởi vì lúc trước hắn hoàn toàn chưa nghe nói qua những điều này.

Cái thắng lợi này, còn có thành lập cứ điểm, đại biểu cho cái gì?!

“Bao nhiêu năm rồi, nhân loại chúng ta gian khổ chiến đấu tại Nhật Nguyệt quan, xương trắng chất đống, anh linh vô số.”

Tần Phương Dương nhẹ nhàng thở dài: “Chỉ tính những anh hùng trước giờ đã ngã xuống ở Nhật Nguyệt, đã sớm không dưới trăm tỷ người rồi!”

“Tương lai, người có tu vi đạt đến mức nhất định... đều phải đi tới Nhật Nguyệt quan, để đồng cam cộng khổ với mọi người!”

“Đó là biên giới của chúng ta, cũng là lãnh địa của chúng ta!”

“Cổ nhân nói, một tấc sơn hà một tấc máu!”

Tần Phương Dương tràn đầy cảm khái: “Nhưng... sơn hà ở Nhật Nguyệt quan... Mỗi một tấc đất nơi đó, đâu chỉ là một tấc máu? Mỗi một tấc đất, đều có trăm vạn anh linh!”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng học đều yên lặng lại, cho dù là người có tính bách bại hoại tưng tửng như Tả Tiểu Đa, giờ này khắc này, cũng cảm giác trong lòng nặng nề.

Nhưng vào đúng lúc này, một cái âm thanh bại hại đột nhiên uể oải hỏi: “Thật ra, ta quan tâm nhất là... Nguyệt Quan là ai? Vì sao nhiều người như vậy đều muốn đi tới đó... Còn nữa, vì sao ngay cả chúng ta tương lai cũng phải đi... Cái kia...”

Nguyệt Quan là ai...

Tần Phương Dương bỗng nhiên nổ tung!

Đến cả Tả Tiểu Đa cũng có cảm giác người anh em vừa mở miệng hỏi kia, thật sự là không sợ dọa chết người khác mà.

Dò theo nơi phát ra câu hỏi nhìn thử.

Lại nhìn thấy rõ ràng là một tên nhóc mập mạp xếp hạng thứ tư, một mặt không quan trọng, thậm chí còn có chút buồn ngủ mông lung.

Tên nhóc này đang mở to đôi mắt ngơ ngác, có vẻ như chưa tỉnh ngủ.

Cũng là ngay lúc này, bỗng nhiên cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng của cả lớp, hai mắt đang mơ mang buồn ngủ càng mở càng lớn, dần dần toát ra biểu cảm kinh hoảng.

“Lý Trường Minh!”

Tần Phương Dương tức giận đến mặt đều tím tái lại: “Ngươi tu luyện Đại Mộng Thần Công gia truyền của ngươi, cái này cố nhiên là có ý nghĩa của nó, nhưng ngươi có thể nào đừng tùy tiện mở miệng phát ngôn linh tinh được không hả, có thể để đầu óc ngươi tỉnh táo chút được không?!”

Lúc này có vẻ như Lý Trường Minh mới hoàn toàn tỉnh táo lại, gương mặt mập mạp hoảng hốt lắc lắc nói: “Thầy ơi ta sai rồi, ta không phải cố ý đâu, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật sự không phải ta cố ý đâu.”

“Bình thường thì cũng thôi đi, hôm nay sai lầm như thế, không phải một câu thật xin lỗi là có thể cho qua được, ngươi vừa rồi khinh nhờn chính là những anh hùng đã bảo vệ chúng ta, bảo vệ tất cả dân chúng!”

Tần Phương Dương giận dữ nói: “Hôm nay, cả ngày, toàn bộ hành trình đều trồng chuối bằng một tay để nghe giảng bài và tu luyện cho ta, nếu mà ngã thì đi về nhà luôn đi!”

Tiểu mập mạp Lý Trường Minh lại không tranh luận, ngoan ngoãn đứng lên, vặn vẹo lên khuôn mặt, rồi trồng chuối bằng một tay, vội vã giải thích: “Thầy ơi, ta là thật sự không biết Nguyệt Quan là ai, hắn làm sao lại trở thành anh hùng...”

“Cút ra ngoài cho ta!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)