“Ta coi bói thật mà!”
Tả Tiểu Đa vội vàng nói: “Cha! Cha à! Cha không biết đâu, con trai cha nhận được truyền thừa bất thế, duyên phận cực lớn, có thể nhìn thấy vận mệnh của một người, ta thật sự có thể...”
Tả Trường Lộ bình tĩnh nói: “Nói, ngươi kiếm được bao nhiêu?”
Tả Tiểu Đa toàn thân run rẩy: “Một... Một ngàn...”
“Một nghìn, quỹ đen của ngươi tổng cộng cũng chỉ có năm nghìn, hôm nay kiếm được một nghìn, thế nhưng vừa rồi ngươi nói có hơn mười nghìn? Ngươi là cảm thấy cha của ngươi không có đầu óc? Có thể tuỳ tiện bị ngươi lừa gạt hả?”
Tả Trường Lộ rít lên một tiếng, như là mãnh hổ trong rừng, gầm một tiếng kinh thiên.
Hai mắt trừng một cái, như thể đang muốn nuốt chửng tên nhóc trước mặt này luôn.
Trải qua nhiều năm ảnh hưởng, đầu óc Tả Tiểu Đa nhất thời trống rỗng, thấy cha mình trừng mắt, bản năng sợ đến co rúm người lại, như chú gà con trong gió lạnh: “Mười... Mười nghìn...”
“Mười nghìn!”
Tả Trường Lộ cười lạnh một tiếng: “Lão tử cả đời này cái gì cũng có thể tin, chỉ là không tin lừa đảo! Lão tử cả đời này cái nghề gì cũng tin, chỉ là không tin coi bói... Lão tử có thể tin tưởng toàn bộ người trên thế giới, cũng không tin tưởng ngươi, Tả Tiểu Đa! Chịu chết đi, đồ nói dối!”
Xoát một cái, lập tức rút ra toàn bộ dây lưng!
Tả Tiểu Đa kinh hô một tiếng, hai tay ôm đầu, thân thể theo thói quen cuộn lại thành một cái hình tròn, nhưng lại chìa mông ra ngoài, phản xạ có điều kiện bày xong tư thế chịu đánh, thê thảm kêu to: “Nhẹ thôi cha...”
“Khụ khụ!”
Ngô Vũ Đình ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đã, hôm nay chính là tiệc chúc mừng con trai, ngươi làm cái gì vậy? Có chuyện gì cơm nước xong xuôi lại nói!”
Tả Trường Lộ nghĩ nghĩ, chậm rãi thu dây lưng lại, gật gật đầu, nói: “Được rồi, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi lại nói.”
...
Bữa tiệc lại bắt đầu lại từ đầu.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngồi song song với nhau, nhưng mà hai người lúc này ăn không thấy ngon nổi nữa rồi, thỉnh thoảng lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thấy được hối hận trong mắt đối phương...
Haizz...
Đúng là không nên thấy thương cha chống đỡ cái nhà này vất vả, nói muốn giúp đỡ chút, kết quả lại là bán đứng chính mình...
Trong lúc nhất thời, hai chị em đều là trong lòng ảo não, biết vậy chẳng làm.
Nhất là Tả Tiểu Đa, thầm mắng mình là đầu óc heo, rõ ràng biết việc mình “kiếm” được tiền không thể để lộ ra, bại lộ ra thì rắc rối lắm chuyện lắm, sao sinh ra cái miệng mà không làm cho nó cái cửa má khóa lại trời, bữa cơm này tính chất đã thay đổi rồi, đã không phải là tiệc ăn mừng nữa rồi, mà là biến thành bữa cơm nhân đạo trước khi tử hình rồi, cũng không biết đợi chút nữa là bị đánh theo kiểu đơn nam hay là nam nữ phối hợp nữa, đoán chừng nam nữ có thể cao hơn...
Không dám nghĩ thêm nữa, quá kinh khủng!
Ngô Vũ Đình vừa rót rượu cho Tả Trường Lộ, vừa nói: “Tiểu Niệm, ngươi bây giờ có hơn hai trăm nghìn đúng không? Nhà mình khoảng thời gian này xác thực cũng rất khó khăn, ngươi lấy chút ra trợ cấp cho nhà mình cũng tốt, nhưng mà không cần phải lấy ra hết, con gái trong người cũng cần có chút tiền để nhỡ có gì cần dùng gấp cũng có mà dùng.”
Tả Tiểu Niệm thụ sủng nhược kinh nhất thời ngồi ngay ngắn, nịnh nọt nói: “Mẹ, ta tổng cộng có ba trăm sáu mươi nghìn, ta sẽ đưa ra ba trăm năm mươi nghìn, ta chỉ giữ lại mười nghìn là được rồi.”
“Ồ, hóa ra không phải hơn hai trăm nghìn, là ba trăm sáu mươi nghìn...”
Ngô Vũ Đình gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi đưa ra ba trăm nghìn là được rồi. Ngươi bây giờ là người lớn rồi, con gái con lứa đi ra ngoài bên ngoài, nhất định phải đối xử với mình tốt một chút, trên người không có tiền sao được.”
Tả Tiểu Niệm như được đại xá, gật đầu như giã tỏi: “Vâng ạ, con nghe lời mẹ hết. Để con lấy ra luôn.”
Sau đó mang thẻ của mình ra, thao tác trên điện thoại di động một chút, chuyển tiền sang cho cha mình, đến tận lúc này mới cảm giác mình được an toàn hơn một chút.
Nhìn một chút ánh mắt cầu cứu tội nghiệp của Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm dùng ánh mắt nói với hắn “ngươi tự cầu phúc đi”, sau đó chuyên tâm dùng bữa, trái tim vốn đập thình thịch vì sợ cũng dần dần bình phục lại, sắc mặt cũng như sau cơn mưa trời lại sáng.
Cho dù cha mẹ vẫn còn giận, nhưng còn có Cẩu Đát chặn ở phía trước rồi, muốn đánh cũng là đánh hắn trước.
Sai lầm của Tiểu Đa có vẻ như nghiêm trọng hơn mình, ha ha... mình đã bỏ ra ba trăm nghìn, chắc cũng đủ để tránh được trận đòn này rồi chứ nhỉ?
“Còn Tiểu Đa...”
Ngô Vũ Đình cầm bầu rượu lên, thế mà lại đích thân rót rượu cho con trai, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Đa nhà ta giờ đã là Võ Sĩ rồi, thật đáng mừng, hôm nay, ta không hạn chế ngươi uống rượu, uống hai chén đi.”
Tả Tiểu Đa nâng chén rượu lên mà tay còn đang run rẩy, mặt xanh lét, lắp bắp nói: “Mẹ, ta thật sự là coi bói kiếm được, không có ăn trộm ăn cướp gì cả...”
“Ừm, mẹ tin, sao ta lại không tin con trai mình cơ chứ?”
Ngô Vũ Đình lại nói: “Tiền ngươi kiếm được đâu, lấy ra ta xem một chút, ta chỉ là có chút không tin ngươi lại có thể kiếm được hơn mười nghìn, đây chính là hơn mười nghìn đó!”
Tả Tiểu Đa vội vàng đứng dậy, cụp đuôi chạy vào phòng của mình, mở ra quyển kia bị đào rỗng đại sự ký, hiến vật quý lấy ra, nói: “Mẹ, ngươi nhìn nè, đây là năm nghìn, còn có đây là mười hai nghìn...”
Ngô Vũ Đình: “Không phải nói là hơn mười nghìn, đây là gần hai mươi nghìn rồi còn gì?”
Tả Tiểu Niệm ho khan một tiếng, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Tả Tiểu Đa.
Đừng bán rẻ ta, đừng bán rẻ ta...
Tả Tiểu Đa do dự một chút, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mẫu thân đại nhân, chỉ là do dự hai giây, đã bán đứng luôn Tả Tiểu Niệm: “Là... hôm đó chẳng phải ta xin tiền mẹ, mẹ không cho đó sao... thế là chị Niệm Niệm cho ta mười nghìn... Sau đó ta mua một khối ngọc, bỏ ra tám ngàn...”
Mặt Tả Tiểu Niệm lại lần nữa chuyển sang âm u, cắn miệng môi dưới, oán hận nhìn tên phản bội nào đó.
Ngô Vũ Đình ý vị thâm trường nghiêng qua Tả Tiểu Niệm một chút, lập tức nói: “Ồ, thế à, không sao.”
Cầm lấy tiền trong tay điểm một cái, nói: “Mười bảy nghìn lẻ hai mươi đồng? Cái hai mười đồng này lại là cái gì...”
Tả Tiểu Đa nuốt ngụm nước bọt: “Số lượng nhỏ... Tiền lẻ...” Đánh chết hắn cũng không dám lại nói là tiền kiếm được nhờ coi tướng.
Ngô Vũ Đình nói: “Ngươi đi học, cũng không cần đến nhiều tiền như vậy... chị ngươi cho ngươi mười nghìn, ngươi thế mà chuyển tay đã tiêu xài tám nghìn, ngươi cái này... đúng là vung tay quá trán...”
Tả Tiểu Đa đầy mắt tuyệt vọng nhìn tiền trong tay ‘mẫu hậu’ đại nhân, khóe mắt không ngừng nhảy lên, lòng như đao cắt: “Cho nên...?”
“Cho nên, ta sẽ giữ hộ cho ngươi.”
Ngô Vũ Đình hiên ngang cất tiền vào ví của mình, nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng mà ngươi cũng là Võ Sĩ, đi học không có tiền tiêu vặt cũng không hay, nặc, hai mười đồng lẻ này ngươi cầm lấy, tiêu tiết kiệm thôi đó.”
Tả Tiểu Đa thật thà nhận lấy hai mười đồng, chỉ cảm thấy cảm xúc bành trướng bùi ngùi mãi thôi.
Cho chị mình thì hẳn sáu mươi nghìn...
Đến lượt mình chỉ còn lại có hai mươi đồng lẻ...
Tỷ lệ này...
Nhưng mà vẫn còn tốt, tiền của Tiểu Niệm, không phải tương đương với là của mình sao? Nếu có thể trốn qua một trận đòn, cũng coi như đáng giá.
Nỗ lực an ủi trái tim đã đau nhức đến nhỏ máu của mình, hóa bi phẫn thành hạnh động, thức ăn thành kẻ thù, lại lần nữa bắt đầu ăn uống thả cửa, ăn như hồ đói.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình quả nhiên không truy cứu nữa, người một nhà vui vẻ hòa thuận, nâng ly cạn chén, bầu không khí hòa hợp ăn xong bữa cơm.
Trái tim thấp thỏm bất an của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa cũng chậm rãi yên ổn lại.
Thậm chí Tả Tiểu Đa đã đang tính toán, mười hai nghìn tiền tài bất nghĩa kia, nộp công quỹ cũng được, dù sao hắn cũng định nộp mà, nhưng năm ngàn vốn riêng của mình, có cơ hội nào để lấy lại được không đây? Nếu như có thể, phải nói với mẹ như thế nào mới được đây? Tả Tiểu Đa khổ sở suy nghĩ, cân nhắc đủ kiểu, khoản tiền kia vốn chính là hắn để dành được những năm gần đây.
Cực khổ tích cóp mới được chừng ấy, sau đó gom thành nhóm, toàn bộ đổi thành tiền mặt mới cùng seri, vất vả giày vò bao nhiêu... cả nhà đều biết.
Cho nên khả năng mình có thể đòi lại, cũng là khá khả thi...
Vừa miên man bất định, vừa bưng chén rượu lên uống rượu, bất tri bất giác, vậy mà đã uống không ít.
Chân chính cơm nước no nê!
“Năm ngàn này...”
Ngô Vũ Đình mở miệng.
Quả nhiên muốn trả lại cho mình.
Tả Tiểu Đa mừng rỡ, hai mắt rạng rỡ phát sáng.
“Mẹ giữ hộ cho, nhìn ngươi biểu hiện. Biểu hiện tốt, sẽ trả lại cho ngươi.”
Ngô Vũ Đình nói.
“Vầng. Mẹ quả nhiên thương ta.”
Tả Tiểu Đa thuận miệng thế là lập tức nịnh nọt mẹ mình một câu.
Trong lòng an định hơn không ít, ừm, còn có hi vọng.
Còn có không ít hi vọng...
“Ừm, không phải ngươi thích cá này nhất sao?”
Ngô Vũ Đình nói: “Đừng chỉ ăn một mặt, lật nó lại đi chứ.” (Ý của bà mẹ là nói kháy ổng lật úp lại để tí ăn đòn á )
Tả Tiểu Đa vội vàng làm theo.
Nhưng...
Luôn cảm giác câu nói này có chỗ nào không đúng lắm.
Tả Tiểu Niệm đã bật cười ra tiếng.
Mà giờ khắc này Tả Trường Lộ cũng đã có chút hơi say rượu.
Ý cười hoà thuận vui vẻ.
Tả Tiểu Niệm không hề lạc quan ngây thơ như Tả Tiểu Đa, trực giác của võ giả, Tả Tiểu Niệm ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ, còn một mực ẩn ẩn tồn tại, đang trong quá trình chuẩn bị, bộc lộ...
Điều đó có nghĩa là, nơi này không an toàn!
Nhìn thấy rốt cuộc đã ăn xong, Tả Tiểu Niệm để đũa xuống, đứng dậy, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc nói: “Cha, mẹ, ta còn phải đi luyện công, ta đi...”
“Đừng vội đi.”
Tả Trường Lộ hơi trừng mắt: “Con gái con lứa, lớn tướng như vậy mà chỉ có biết ăn? Cơm nước xong xuôi khôn gbieets dọn dẹp bàn một chút sao?”
Tả Tiểu Niệm một mặt mềm mại động lòng người: “Vâng, cha, con đi dọn ngay đây... Mẹ, mẹ để đó đi, con rửa bát cho...”
Tả Tiểu Đa vội vàng ra tay giúp đỡ, hai người cùng thu thập bát đũa, vừa bằng giao lưu ánh mắt.
“Làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách chuồn đi...”
“Chuồn đi đâu?”
“Chỗ nào cũng được, hiện tại vấn đề lớn nhất là có thể chuồn được hay khoogn nè...”
“Ta hoang mang lo sợ quá đi...”
“...Ta cũng thế...”
...
Rốt cuộc, hai chị em cũng thu dọn sạch sẽ, lề mà lề mề mãi một lúc mới đi ra phòng khách, đang định mở miệng nói muốn trở về phòng làm gì đó.
Nhưng còn chưa mở miệng, Tả Trường Lộ bên kia đã nói trước.
“Tả Tiểu Niệm thì giao cho ngươi, con gái lớn rồi, hai mẹ con tự giải quyết.”
Tả Trường Lộ nói với Ngô Vũ Đình: “Ta tới thu thập Tiểu Đa Võ Sĩ đại nhân.”
“Ừm.”
Ngô Vũ Đình lắc lắc cây thước trong tay, khẽ vươn tay, kéo cái ghế dài trong phòng khách qua, mặt lạnh lùng nsi với Tả Tiểu Niệm: “Nằm xuống đây!”