Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 23: Nhẹ nhàng!

Chương Trước Chương Tiếp

“Cầu xin đại sư, hu hu... Chỉ điểm một con đường sáng.” Lúc này hắn đến suy nghĩ muốn tự tử cũng đã có luôn rồi.

“Được rồi, nể tình ngươi một mảnh thành tâm, tận bỏ thiện tài, càng nể tình ngươi và ta có duyên phận, ta liều mạng nghịch thiên mà đi, hao tổn tu vi... Thôi thôi.”

Tả Tiểu Đa ra vẻ đạo mạo thu tiền: “Ngươi chỉ cần một đường đi về phía đông... Đi thẳng, không nên quay đầu lại... là có thể hóa giải nguy hiểm đến tính mạng.”

“Đa... Đa tạ đại sư chỉ điểm.”

“Ừm, đêm nay đều không thể quay đầu ha. Hôm nay ngươi và ta hữu duyên, ta giúp ngươi lần này, chính là duyên phận cho phép. Ngày mai bằng giờ này, nếu là ngươi đã vượt qua nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải tới chỗ này, cùng bần đạo chấm dứt nhân quả...”

“Dạ, dạ, cẩn tuân đại sư phân phó.”

Tả Tiểu Đa lấy giấy bút ra, rồng bay phượng múa viết cái gì đó: “Nào, ký tên vào đây đi.”

Sau đó gập lại bỏ vào túi của hắn.

“Đứa trẻ đáng thương, đi đi.”

Hắn hệt như là con chó bị đánh gãy sống lưng, lộn nhào một đường hướng về phía đông mà chạy đi.

Về phần ngày mai chấm dứt nhân quả cái gì đó...

Đánh chết ta, ta cũng không tới...

Để cho ta gặp lại cái tên điên này, vậy còn không bằng đập đầu chết luôn cho rồi!

Quá dọa người!

Ngươi nói ngươi muốn cướp tiền thì cứ nói thẳng ra là được rồi, thế mà còn vẽ ra cái gì mà duyên phận, cái gì mà xem tướng đoán mệnh...

Sờ sờ túi, thế mà còn thu được một tờ hóa đơn: Thu tiền quẻ tổng là mười nghìn, hơn nữa còn ghi rõ ra từng khoản nữa chứ.

“Mẹ nó... Đây là đề phòng ta báo cảnh sát à...”

Hắn cầm tờ hóa đơn đơn giản này, khóc không ra nước mắt.

Còn có chữ kí của mình trên đó nữa chứ...

“Ta chính là một tên móc túi, ngươi có cần phải đề phòng ta báo cảnh sát đến mức như thế không? Kiến thức luật pháp của ngươi cũng quá phong phú rồi đó...”

“Đây là tên điên ở đâu ra không biết nữa...” Hắn rốt cuộc cũng gào khóc than thở.

...

“Ta cũng đâu có lừa hắn. Thật sự là có nguy hiểm đến tính mạng. Mà, từ giờ trở đi một mực đi về phía đông, cũng là cách để hóa giải thật, chỉ có điều còn phải xem hắn có nghe lời hay không đã.”

Sau khi Tả Tiểu Đa đánh người thanh niên kia một trận, lại thình lình phát hiện, trên trán tiểu tử này sát khí tràn đầy, lại là thật sự có nguy hiểm đến tính mạng!

Mà lại đã tràn đầy.

“Ta nói có nguy hiểm đến tính mạng, liền thật sự có... mới vừa rồi còn không có...”

Lúc ấy Tả Tiểu Đa cũng có chút chột dạ.

Nhưng mà đã chỉ điểm, có nghe lời hay không thì phải xem số mệnh của hắn thế nào, một đường hướng đông, không quay đầu, có thể hóa giải. Nhưng nếu không nghe... sẽ xong đời.

Nhưng mi tâm vẫn không có động tĩnh!

Điểm khí vận đâu? Cỗ cảm giác mát lạnh kia đâu? Ta xem quẻ xong rồi, chấm dứt, thu tiền rồi, tại sao không có? Tả Tiểu Đa lại có chút tức giận.

...

Tả Tiểu Đa một thân nhẹ nhõm đi trở về.

Qua cả một lúc lâu như thế rồi, mà cô gái kia thế mà vẫn còn ở nguyên tại chỗ nhìn điện thoại di động cười ngây ngô.

Tả Tiểu Đa giật nảy cả mình, giả vờ: “Ồ... Đây là ví tiền ai thế?”

Cô gái sững sờ, ngoái đầu lại nhìn, lại nhìn thấy ví tiền của mình đang nằm ngay dưới chân mình.

Quay đầu nhìn lên, người vừa rồi lên tiếng đã sớm chẳng biết đi đâu.

Cô gái cầm ví tiền trong tay, nhìn theo phương hướng Tả Tiểu Đa rời đi, ánh mắt tĩnh mịch, nửa ngày không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, cô gái mới cắn răng, trầm thấp địa mắng, “Tự nhiên lại có tên dở hơi ở đâu chui ra thọc gậy bánh xe thế chứ?! Tức chết lão nương!”

Một đôi tay nhỏ xoa túi tiền, gương mặt cau có vặn vẹo.

“Tức chết ta rồi!”

“Đều niên đại gì rồi mà còn có kẻ ngốc thích xen vào việc của người khác nữa chứ!”

“Thả thính nãy giờ sắp chăn được ‘chuối’ rồi...”

Cô gái tức xanh mặt, quả thực ảo não tới cực điểm.

...

Còn có năm mươi mét nữa thì về đến nhà.

Tả Tiểu Đa thả nhẹ bước chân, dán vào góc tường, lén lút tiến lên.

Mình bây giờ đang mang một khoản tiền lớn trên người, nhất định phải tranh thủ giấu đi!

Nếu mà bị cha mẹ phát hiện, trực tiếp tịch thu còn nữa nói, kiểu gì cũng sẽ bị truy vấn ngọn nguồn, sau đó kiểu gì cũng bị đánh một trận, còn phải viết bản kiểm điểm, bảm cam kết vĩnh viễn không tái phạm, vân vân, tóm lại là nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Nhưng mà lần này đột phá, thành tích nổi bật, cha mẹ khẳng định sẽ rất vui, ta trở về nói chuyện... Ha ha,...

Tưởng tượng cha mẹ sẽ kinh hỉ đến không dám tin, Tả Tiểu Đa trong lòng tự nhiên trỗi dậy cảm giác hạnh phúc.

“Tả Tiểu Đa ta, cũng có thể làm cha mẹ vui một lần, kiêu ngạo một lần!”

Tả Tiểu Đa vừa ảo tưởng vừa đi, khuôn mặt rất là vui vẻ.

Nhẹ nhàng rón rén đi được bảy tám mét, đột nhiên cảm giác mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng hết cả lên, cả người như là tiến vào đường hầm thời không.

Tả Tiểu Đa nhất thời kêu thảm một tiếng: “Tả Tiểu Niệm, ta hận ngươi!...”

Sau một lát, trước mắt lại sáng tỏ, cả người cũng đã như cưỡi vân đạp gió, từ cửa sổ nhà mình bay vào phòng khách.

Tả Tiểu Đa một lần nữa được đặt chân mặt đất, vẫn còn chưa vững lắc lư một lát, mới giữ thăng bằng lại được, lập tức giận tím mặt nói: “Tả Tiểu Niệm! Ngươi có phải lại ngứa da hay không!? Lại dám trêu đùa Tiểu Đa đại nhân vĩ đại như thế!”

Một câu nói kia phát ra mà như long trời lở đất.

Từ trước đến nay Tả Tiểu Đa trong nhà vạn năm tiểu thụ, hôm nay lại còn nói chuyện lớn tiếng như vậy!

Hơn nữa còn tự xưng “Tiểu Đa đại nhân”, không phải là lần đầu tiên, càng khiến người ta không dám tin!

Tả Trường Lộ đang uống trà đọc báo bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt như nhìn chiến sĩ cách mạng nhìn con của mình.

Mà Ngô Vũ Đình đang ở trong bếp nấu ăn lập tức vươn đầu ra, ánh mắt khiếp sợ hỏi: “Vừa rồi ai nói chuyện lớn tiếng thế?! Sao nghe giọng giống Tiểu Đa nhà ta thế? Nhưng Tiểu Đa nhà ta làm gì có dũng khí như vậy!”

Tả Tiểu Niệm cũng bởi vì một câu này mà lâm vào trạng thái ngơ ngác, duy trì tư thế một tay đưa ra trước, tư thế tay như ưng trảo lăng không khiếp người, ngạc nhiên đứng ngơ ra tại chỗ, bất động một lúc lâu.

Như thế sau một lát, cái cổ Tả Tiểu Niệm chậm rãi thay đổi với một loại trạng thái gần như cứng ngắc, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tả Tiểu Đa, mang theo mấy phần chất vấn, mấy phần không thể tin, lẩm bẩm nói: “Cẩu Cẩu, chẳng lẽ hôm nay gặp phải chuyện gì, phát điên rồi?”

Tả Tiểu Đa tiếp tục khí thế hùng hổ, phát ngôn bừa bãi: “Tả Tiểu Niệm, ta ở đây trịnh trọng cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám tiếp tục gọi ta là Cẩu Cẩu, sau này ta sẽ đánh ngươi, đánh ngươi đến cha mẹ cũng không nhận ra luôn!”

“Hả?!”

Tả Tiểu Niệm chậm rãi đi vòng quanh Tả Tiểu Đa hai vòng, nhìn hắn từ đỉnh đầu xuống chân mấy lượt, khuôn mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm nói: “Khẳng định là hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi...”

Tả Tiểu Đa vịn cái bàn đứng vững, thế mà còn rất phách lối vỗ vỗ cái bàn.

“Cha! Mẹ! Xem Niệm Niệm mèo nói kìa!”

Một nhà ba người đều rất kinh ngạc!

Thằng nhóc này là phù não rồi à?!

Đây là...

Nhẹ nhàng!

Mà là phiêu đến không ra dáng!!

Không chỉ dám vỗ bàn, lại còn dám mạnh miệng, chỉ mặt gọi tên “Niệm Niệm mèo”!

Đa Đa chó, Niệm Niệm mèo, cái cái tên này là tên cúng cơm Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đặt khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm còn bé.

Vốn chỉ là thuận miệng thì gọi chơi thôi, nhưng khi còn bé hai người không hiểu chuyện, vừa gọi là đã thưa, hai vợ chồng Tả Trường Lộ thấy vậy thì cười nghiêng cười ngả, rồi cứ thế gọi bằng hai cái tên ấy luôn.

Nhưng Tả Tiểu Niệm dần lớn lên, lại là con gái, cái tên Niệm Niệm mèo này, sớm đã không còn ai gọi nữa.

Hiện tại cũng chỉ có Ngô Vũ Đình thỉnh thoảng quen miệng mới gọi như vậy, người làm cha như Tả Trường Lộ thì đã không gọi như vậy từ lâu rồi.

Nhưng còn Tả Tiểu Đa, thì cái tên Đa Đa chó vẫn cứ tiếp tục sử dụng cho tới tận bây giờ, cho dù Tả Tiểu Đa nhiều lần kháng nghị, nhưng ba đấu một hắn rơi vào bên tuyệt đối thế yếu, chấp nhận bại trận.

Không chỉ có bị tiếp tục sử dụng, hơn nữa còn biến hóa sinh ra đủ loại phiên bản phong phú.

Bây giờ, đột nhiên cái tên Niệm Niệm mèo từ trong miệng Tả Tiểu Đa phát ra, ba người đều cảm giác, mặt trời hôm nay, khẳng định là mọc phía tây rồi.

“Cẩu Đản!!”

Bị kêu là “Niệm Niệm mèo”, Tả Tiểu Niệm rốt cuộc khôi phục thanh minh, nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi nói cái gì?!”

Tả Tiểu Đa đáng xấu hổ hai chân mềm nhũn, khí thế phát triển mạnh mẽ, nỗ lực nhẫn nhịn sự bối rối luống cuống trong lòng, kiên trì không để ý tới, cố gắng ngăn cơn sóng dữ, lớn tiếng nói: “Ta có một tin tức tốt muốn tuyên bố! Còn có một tin tức xấu, cũng muốn tuyên bố! Cha! Mẹ! Niệm Niệm... chị...”

Đón ánh mắt hung hăng của Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa rất sáng suốt đổi cái tên “Niệm Niệm mèo” sắp thốt ra đổi thành “chị Niệm Niệm“.

Tả Trường Lộ một mặt hồ nghi nhíu mày: “Ngươi... Tin tức tốt? Chẳng lẽ ngươi... nhặt được tiền?”

Ngô Vũ Đình lại chờ mong: “Chắc là được thầy giáo khen chứ gì, mà hình như là sáu năm nay đây mới là lần đầu ấy nhỉ?”

Tả Tiểu Niệm một mặt cười xấu xa, lặng chờ người nào đó nói tiếp.

Tả Tiểu Đa hít vào một hơi thật dài, cố gắng ưỡn ngực, để cho mình nhìn thật là hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, trịnh trọng nói: “Tin tốt ta muốn tuyên bố chính là... hôm nay, ta đã đột phá Võ Sĩ! Hơn nữa còn hoàn thành rèn luyện đùi phải, đùi phải của ta hiện tại đã cứng rắn như sắt! Ta đã chính thức tiến vào lớp Võ Sĩ, thậm chí, ngay ngày đi học đầu tiên, đã thành công biến xếp hạng của mình từ hạng ba mươi sáu, một đường lên đến thứ ba mươi, vọt thẳng tới mây xanh, ngoài ta còn ai có thể làm được! Tiến quân thần tốc như gió!”

Nói tới chỗ này, người nào đó làm bộ làm tịch, giả vờ thở dài: “Vốn còn muốn tiếp tục xông về phía trước, thế nhưng nhân lực cũng phải có lúc tận, thật sự là không đủ sức lực, chưa đánh với người ở vị trí thứ hai mươi chín kia, chứ không phải đánh không lại, không phải đánh không lại ha!”

Nghe được tin tức kình bạo này, Tả Trường Lộ ngây ngẩn cả người, Ngô Vũ Đình cũng ngây ngẩn cả người.

Tả Tiểu Đa rốt cuộc không nhìn được nwax, cười ha ha, xông lên ôm lấy Ngô Vũ Đình ôm xoay một vòng: “Mẹ! Ngươi có vui không, ngươi có vui không, ha ha ha ha... Ta đột phá rồi, ta không phải phế vật, ta là thiên tài! Ta có thể tu luyện, ta có thể tu luyện!”

Ngô Vũ Đình ngây người thật lâu, rốt cuộc lẩm bẩm nói: “Con trai ta đột phá rồi... Con trai ta không phải phế vật, có thể tu luyện...”

Nàng chậm rãi vuốt ve tóc của con trai, ánh mắt đột nhiên trở nên rất phức tạp, rất phức tạp.

Cho đến quay đầu nhìn về phía Tả Trường Lộ, đã thấy ánh mắt Tả Trường Lộ, cũng trong nháy mắt này trở nên phức tạp dị thường.

Trong đó có mừng rỡ, có như trút được gánh nặng, nhưng càng nhiều, lại là lo lắng, buồn vô cớ.

Đúng vậy, không phải phế vật, có thể tu luyện, đã trở thành Võ Sĩ, mở ra con đường tu luyện...

Đây là chuyện tốt...

Nhưng, cái này cũng đồng thời đại biểu, hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm hiểm, tương lai nguy hiểm lần lượt đến, con đường phía trước khó lường, không còn êm đềm như người bình thường nữa.

Không thể tu luyện, an ổn sinh sống ở trong thành phố cả đời không lo, chưa chắc đã không phải một chuyện may mắn.

Bởi vì một khi trở thành võ giả, võ giả tu hành có thành tựu, sẽ cần phải đi ra!

Đi ra ngoài đối mặt những kẻ địch và nguy hiểm mà người thường không thể đối mặt, không cách nào đối mặt, thậm chí là không thể tưởng tượng nổi.

Tại Đại lục Tinh Hồn có một câu: “Một người bình thường có thể dễ dàng sống đến bảy mươi tuổi. Nhưng, trong mười võ giả, nhiều nhất chỉ có hai người, có thể sống đến tám mươi tuổi trở lên.”

Võ Sư trở lên, và trước Đan Nguyên, chính là đoạn đường nguy hiểm nhất của võ giả!

Võ Sĩ, Võ Đồ, hầu như là không có nguy hiểm gì, bởi vì không cần phải làm nhiệm vụ, nhưng một khi thành Võ Sư, thì sẽ hoàn toàn khác!

Những nguy hiểm phải đối mặt, nhiều hơn người bình thường nghìn vạn lần!!

Đây là một cái hiện thực cực kỳ tàn khốc!

Ánh mắt Tả Trường Lộ dần dần trở nên thâm thúy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)