Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 19: Tam lang liều mạng tả tiểu đa

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của Mục Yên Yên nhìn thẳng vào gương mặt của Tả Tiểu Niệm, dần dần biến thành băng giá: “Tiểu Niệm, con nhớ cho kỹ, tuổi thọ của con hơn hẳn người bình thường, chớ nên va vào cửa tình. Một khi chạm đến, dù là với con hay gia đình đều không phải chuyện tốt.”

Tả Tiểu Niệm cười bình thản: “Sư phụ yên tâm, người con coi trọng nhất chỉ có người nhà của con, chắc chắn họ sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với họ đâu.”

Mục Yên Yên mỉm cười, phất tay nói: “Đi đi.”

Tả Tiểu Niệm rời đi.

Mục Yên Yên nhìn Tả Tiểu Niệm rời khỏi cửa, nhìn thật lâu, ánh mắt cũng thay đổi, kinh ngạc đến ngây người.

“Nếu năm đó ta cũng quan tâm đến gia đình, quan tâm người thân như Tiểu Niệm... thì sẽ ra sao? Đời người chỉ đến khi mất đi mới biết hối hận, mới hiểu được thứ mà bản thân quan tâm là gì... Mới ngộ ra rằng ban đầu mình chẳng hề để tâm đến...”

Mục Yên Yên khẽ thở dài: “Chỉ mong Tiểu Niệm có thể bảo vệ tốt gia đình của mình.”

Năm đó Mục Yên Yên nhận Tả Tiểu Niệm làm đồ đệ, là bởi vì nhận ra điều này ở nàng. Lúc đó có mấy tông môn muốn nhận Tả Tiểu Niệm vào tu hành, cho vô số lợi ích, điều kiện duy nhất là phải bỏ nhà theo đạo. Nhưng Tả Tiểu Niêm chết cũng không theo, nói gì cũng không muốn rời xa cha mẹ mình.

Mà Mục Yên Yên thấu hiểu điều này, nên đã vì đồ đệ mà bỏ qua thanh tu trong mật địa, đi tới Phượng Hoàng thành, ở gần dạy dỗ Tả Tiểu Niệm.

“Thứ năm đó ta mất đi, không thể để đồ đệ của ta cũng phải mất đi nữa.”

“Một cô gái mà có thể kiên định như vậy là quá hiếm có. Cho nên ta nhận đồ đệ này, dốc hết sức lực của mình để nàng không dẫm lên vết xe đổ của ta.”

...

Tả Tiểu Niệm bước ra khỏi cổng.

Thấy ngay một chiếc xe thể thao trước mặt, đang dừng ở ven đường. Mộng Trầm Ngư đang ngồi trên ghế lái: “Sư tỷ sư tỷ, Tiểu Niệm sư tỷ... Đến đây ta tiễn tỷ một đoạn.”

“Tự đi đi.”

Mộng Trầm Ngư nhảy xuống xe: “Sư tỷ, chỗ ta có một lọ Tẩy Tủy đan thượng phẩm của Đan tông, tỷ xem...”

“Lên xe.”

Tả Tiểu Niệm ngồi lên.”

“Oke.”

Mộng Trầm Ngư nhảy lên, ngồi vào ghế lái, gruuu một tiếng, xe thể thao khởi động rồi lao đi như đạn pháo ra khỏi nòng.

...

“Dừng lại.”

Tần Phương Dương kêu lên.

Người trong võ đạo tràng đã thưa hẳn.

Bây giờ Tả Tiểu Đa đang khiêu chiến người thứ hai mươi chín. Tả Tiểu Đa cứ như phát rồ mà đánh với sáu người đứng trước, đã thương tích đầy mình mà vẫn còn muốn khiêu chiến.

Hắn không phải đanh đánh cược mà là đang liều mạng, liều mạng tiến về phía trước.

Đánh xong một trận đều là trong tình trạng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, sẽ đề xuất vòng khiêu chiến tiếp theo: “Nếu thắng là đã có tư cách, tất nhiên ta phải khiêu chiến đến vị trí càng cao hơn.”

Hiện tại, Tả Tiểu Đa đang đấu với Tạ Cuồng Văn. Cả hai cũng không phải lần đầu giao thủ, ba lần trước đều là Tả Tiểu Đa bị đánh cho nằm sấp, cả người sưng phù không nỡ nhìn thẳng.

Nhưng hắn vẫn muốn chiến.

Kết quả này đến cả Tần Phương Dương cũng không thể ngờ tới, người thoạt nhìn khôn khéo láu cá lại có khuynh hướng “chiến đến hơi thở cuối cùng” như vậy.

Nhưng nếu cứ đánh tiếp khó tránh khỏi bị thương đến căn cơ.

Hắn vốn cũng chỉ định xem xem rốt cuộc Tả Tiểu Đa có thể làm đến mức nào, lúc này mới cố ý quan sát thêm hai trận. Nếu thật sự theo quy tắc thì lúc Tả Tiểu Đa bị đánh ngã lần đầu đã phải hô dừng rồi.

Thật ra không chỉ Tần Phương Dương mà tất cả những học viên ở đây cũng không một ai nghĩ rằng kẻ tự xưng là thần côn này lại có dáng vẻ Tam Lang liều mạng như vậy.

...

Tả Tiểu Đa bên kia thì đang mừng thầm.

Long Vũ Sinh tuân thủ trận cá cược, chi ra hai mươi tệ. Trong khoảnh khắc hai mươi tệ rơi vào tay Tả Tiểu Đa, một cảm giác mát rượi chợt nảy sinh.

Giống như từ trên trời rơi xuống, như tự nhiên sinh ra.

Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy một vùng thần bí giữa chân mày thoáng cái bị cảm giác mát rượi lấp đầy.

Một phần mát lạnh đó dần dần lan tỏa ra từ vùng thần bí đó, tiến vào kinh mạch. Cảm giác dễ chịu khó mà gọi tên, không chỉ lập tức khiến cho tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, mà còn giúp tu vi của Tả Tiểu Đa tinh tiến lên rất nhiều.

Mà một phần khác thì được giữ lại ở vùng thần bí kia.

Chính là một nửa giọt nằm dưới đáy sâu?

Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần gom đủ một giọt, mình chỉ cần động ý niệm, một giọt linh dịch này sẽ thấm vào hai mắt mình, mình có thể dựa vào đó mà thấy được sinh tử họa phúc trong ba tháng của một ai đó.

Nhưng...

Rõ ràng mình đã xem tướng cho mười người, kiếm được mười khoản phí xem tướng, sao chỉ có nửa giọt linh dịch? Không phải xem mỗi người thì được một giọt à?

Trong lòng Tả Tiểu Đa vừa mừng rỡ vừa buồn phiền.

Mừng là mình tìm ra được một con đường có thể nhanh chóng nâng cao thông thiên đại đạo, còn lờ mờ ngộ ra được năng lực này phải dùng thế nào. Buồn là... rõ ràng ta xem cho những mười người mà sao chỉ cho có nửa giọt, sao mà đủ được.

Bủn xỉn chết đi được.

Nhưng Tả Tiểu Đa cũng nghiêm túc hắn lên, đã biết việc xem tướng lần này của mình về thực chất đúng là như thầy Tần nói, lấy nhãn lực được rèn luyện thông qua sự từng trải của bản thân mà tham khảo, hơn nữa phần nhiều là nói đùa thì khó mà coi là xem tướng thật sự, có thể cho nửa giọt đã là may lắm rồi.

Mà cảm giác mát rượi kia đi vào cơ thể rồi tỏa ra, Tả Tiểu Đa cũng có thể cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của kinh mạch, cho nên hắn lựa chọn chiến đấu không ngừng để bứt tốc.

Đây là kỳ ngộ, là cơ duyên, là kỳ ngộ trời xanh ban tặng, nhưng để phần kỳ ngộ này thật sự biến thành thực lực thì cần phải thực chiến, khiến nó có thể hòa hợp hoàn toàn với những gì mình có, chỉ có như vậy mới coi như cơ hội hoàn chỉnh.

Thiên tài địa bảo có giàu mạnh hơn nữa, lúc tiến vào kinh mạch không thể hấp thu nó một cách toàn diện, chỉ biết tiêu hao một lượng lớn theo sự trao đổi chất của thân thể, lợi ích tự thân cũng giảm đi nhiều.

Mà muốn hấp thu hoàn toàn, ngoài chiến đấu, luyện công, vận động thì không còn con đường nào khác.

Mọi người đều thấy được thái độ dây dưa liều mạng của Tả Tiểu Đa, tưởng hắn cố chấp quá mức với chuyện thắng bại, ai mà ngờ được thật ra tên này đang ‘tiêu hóa thức ăn’...

...

Tả Tiểu Đa đang chiến đấu.

Bị đánh ngã, lại đứng lên, lại chiến đấu, lại xông lên...

Cho dù máu tươi đầm đìa, mặt mũi bầm dập, ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như trước, càng đánh càng hăng, dũng cảm bất khuất.

Dần dần, bốn vị hướng dẫn đứng trên đài cao giám thị cũng chú ý tới tên học trò không ngừng chiến đấu, chiến bại rồi lại chiến tiếp, bốn người cũng tỏ ra rung động.

“Tiểu tử này được đấy, nhiệt huyết thật.”

Bên cạnh võ đạo tràng.

Hồ Nhược Vân lặng lẽ đứng dưới một thân cây, lén nhìn Tả Tiểu Đa cứ chiến đấu rồi lại bị thương, bị đánh ngã rồi lại đứng dậy...

Môi nàng mím chặt, vành mắt đỏ hoe.

Giống như đang nhìn đứa trẻ tư chất ngu dốt nhà mình, bỗng một ngày tỉnh lại từ trong ngây ngô, liều mạng mà theo đuổi... sự bức thiết, cháy bỏng ấy...

“Tiểu Đa, ngươi nhất định sẽ làm được.”

Hồ Nhược Vân tự nhủ.

Phía sau, trong song cửa thủy tinh của tòa dạy học, Lý Trường Giang đứng chắp tay, nhìn về phía thao trường, nhìn vợ mình và tiểu tử nào đó ở phía xa.

...

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Cái nhìn của cả lớp về Tả Tiểu Đa đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Ngay cả Tần Phương Dương cũng vậy.

Nỗ lực và thái độ như vậy, sự liều mạng bất khuất như vậy...

Khiến cho mọi người đều kính nể từ tận đáy lòng.

Dù là Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú ban đầu nói muốn chỉnh Tả Tiểu Đa, cũng đã lén bỏ suy nghĩ này đi.

Người như vậy đã định sẵn chắc chắn sẽ trở thành cường giả.

Ngày đầu đấu xếp hạng, đã vượt qua được hẳn sáu người.

Đâu chỉ khiến người ta sợ hãi, mà đây là vừa kính vừa sợ.

...

“Nghỉ ngơi, chữa thương, một tiếng nữa... thuận tiện...” Tần Phương Dương điểm danh nói: “Lý Thành Long, ngươi nói cho mọi người nghe về đại lục và lịch sử đi.”

“Vâng.”

Tả Tiểu Đa ngơ ngác chẳng hiểu gì, không biết tại sao thầy Tần lại phải để tên này ra kể sử. Dù thầy Tần không tự mình kể thì cũng nên tìm học viên top đầu ưu tú chút chứ, sao lại tìm tên thứ nhất đếm ngược từ dưới lên vậy.

Ừ thì qua một buổi chiều phấn đấu, Tả Tiểu Đa đã chính thức thoát khỏi vị trí bét bảng, Lý Thành Long quay về đội sổ.

Lúc này, Long Vũ Sinh lặng lẽ đến gần, thấp giọng giải thích: “Tuy tu vi của Lý Thành Long yếu nhất, nhưng học nhiều hiểu rộng thì lại là người đứng đầu toàn trường chúng ta, có khả năng đã đọc là không quên, bất kể sách gì chỉ cần nhìn một lần là có thể ghi nhớ tất cả. Chúng ta có gì không biết đều đi hỏi hắn, hỏi hắn còn tiện hơn hỏi giáo viên nữa, rất nhiều chuyện các giáo viên không biết, nhưng hắn lại biết rõ cả, giỏi thật sự.”

Tả Tiểu Đa hơi bất ngờ.

Năng lực này đúng là mạnh dã man luôn.

Dù tu vi không đủ nhưng có bản lĩnh vạn sự thông như vậy, cũng là may mắn lớn lao của bất kỳ đồng hành giả nào.

...

Trở lại phòng học.

Tần Phương Dương ấn lên một công tắc nào đó, tấm thủy tinh trong suốt trên cửa sổ lập tức đóng kín toàn bộ phòng học.

Một khắc sau, bốn mặt tường bắt đầu tràn ra một loại sương mù đậm đặc màu ngà, bao phủ toàn bộ học sinh ở đây.

Đây là một năng lượng dùng để phục hồi, có thể bổ sung thể lực tiêu hao lúc so tài trước đó, còn có hiệu quả trong việc phục hồi vét thương trên người các học viên.

Tả Tiểu Đa chỉ cảm nhận được một luồng năng lượng thoải mái tràn vào từ vô số lỗ chân lông trên khắp cơ thể, đúng là thoải mái dễ chịu không tả nổi.

Cả người sưng phù cũng dần biến mất dưới sự bao phủ của làn sương trắng kỳ diệu này.

“Tuyệt thật đấy. Lớp Võ Sĩ đúng là có đãi ngộ đặc biệt.”

“Ta thích nơi này quá đi.”

Trong lòng Tả Tiểu Đa sảng khoái không chịu được.

Vừa dễ chịu vừa cố gắng vận công, hấp thu sương mù một cách trắng trợn. Cảm giác giống như mùa đông được ngâm suối nước nóng, thêm một chén canh đại bổ, cả người đều trở nên ấm áp, trong ngoài đều thoải mái hắn.

Lúc này, tên mập Lý Thành Long khoan thai đi lên bục giảng.

Tả Tiểu Đa nhìn theo thì thấy tên này còn có thời gian đi thay đồ trước khi vào phòng học, trên người mặc vest, đi giày da, còn thắt cà vạt, tóc cũng vuốt keo bóng loáng. Á đù, còn chải vuốt ra sau chứ.

Cực kỳ có phong phạm giáo viên luôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)