Tả Đạo Khuynh Thiên (Bản Dịch)

Chương 17: Đều trúng! hoan nghênh!

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Thành Long một tay chống xuống mặt đất, đột nhiên vọt lên: “Ngươi cho rằng ngươi thắng chắc?”

Hắn vừa nhảy lên, Tả Tiểu Đa đã đến trước mắt, lại là lắc đùi phải một cái đã nghiêng về phía trước bắt đầu vọt tới, một cước đã đối diện chuẩn xác ở ngực: “Không, ta tính toán là, ngươi nhất định phải thua, thất bại thảm hại!”

Rầm một tiếng, thân thể Lý Thành Long từ mặt đất thẳng tắp trượt ra ngoài như chơi cầu tuột, trên mặt lướt qua một mạt đỏ bừng.

Tần Phương Dương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tả Tiểu Đa: “Thắng bại đã phân! Tả Tiểu Đa thắng!”

Mà lúc này, ánh mắt nhìn về phía Tả Tiểu Đa, rất có vài phần kỳ dị.

Học sinh mới vừa từ lớp Võ Đồ lên này... rất không tầm thường.

Trong trận đối chiến lần thứ nhất này, hắn chiến thắng Lý Thành Long cũng không nằm ngoài dự liệu của Tần Phương Dương.

Dù sao, nếu không phải tu luyện có thành tích tốt, Hồ Nhược Vân cũng sẽ không cho phép hắn nhảy lớp.

Nhưng quá trình giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, cũng đã thể hiện ra mấy phần ý thức chiến đấu của Tả Tiểu Đa, đã đủ khiến Tần Phương Dương rất ngạc nhiên.

Bình thường mà nói, một võ giả vừa mới kết thúc cảnh giới Võ Đồ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn hầu như chỉ là con số không tròn trĩnh.

Đây là thường thức, bình thường cảnh giới Võ Đồ, là không được phép chiến đấu, cái thường thức này cho dù là đặt ở đại gia tộc hay là đại tông môn cũng đều là giống nhau.

Nhưng cái thường thức này lại không thích hợp trên người Tả Tiểu Đa.

Hắn vừa lên đã phải đối mặt với việc bị Lý Thành Long đánh lén, mặc dù cũng có làm bộ kinh hô một tiếng, nhưng hắn đối phó lại là tuyệt không dây dưa dài dòng, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.

Mà chiến đấu kế tiếp càng là trạng thái nghiêng về một bên.

Lý Thành Long còn chưa đứng kịp lên, Tả Tiểu Đa đã đến trước mặt hắn, mà lại còn trong thế đang triển khai công kích, lại một kích chính xác, đối với hai tay bày ra phòng ngự của Lý Thành Long cũng chẳng thèm quan tâm, hiển nhiên là đã suy đoán được hết các khả năng đối phương có thể đỡ một kích của mình như thế nào, mới có thể một kích thành công.

Mà ý thức chiến đấu dạng này không phải là điều mà một tân thủ có thể làm được, Tần Phương Dương làm sao có thể không kinh ngạc được cơ chứ?

Tần Phương Dương nhìn những cặp khác đang chiến đấu ở giữa sân, trong lòng đang suy nghĩ về vấn đề này, nhưng ngoài mặt lại vẫn là thanh sắc bất động.

Nhưng mà sau một lát, tất cả các cặp đấu đều đã thắng bại rõ ràng.

...

Long Vũ Sinh vênh váo tự đắc đi tới, mang theo mắt trái vòng bầm đen, cười to nói: “Tả Tiểu Đa, ta thắng rồi, coi như lại tặng thêm cho ngươi một điểm nữa đó!”

Sau lưng, Vạn Lý Tú sưng mặt sưng mũi hừ lạnh một tiếng.

“Nhưng những người khác thì chưa hẳn có thể thắng như ý ngươi muốn đâu.”

Long Vũ Sinh cười bắt đầu điểm danh: “Giả Quân Văn, Vương Quyên Nhi, Tạ Cuồng Văn...”

Những người được gọi tên chính là những người khi nãy Tả Tiểu Đa nói là họ sẽ thắng.

Giả Quân Văn: “Ta thắng!”

Vương Quyên Nhi không nói chuyện.

Tạ Cuồng Văn hừ lạnh một tiếng.

Một giọng nói phấn chấn vang lên: “Ta thắng rồi!”

Chủ nhân của giọng nói này chính là Vương Chấn Sơn.

Cái tên này là trước kia đã nhiều lần thách đấu người thứ mười tám nhưng mãi không thành công, lần giao thủ này lại là giống như được ai phù hộ, đã thành công đánh thắng đối thủ!

Mà hắn chính là một trong số những người mà Tả Tiểu Đa đã nói là sẽ chiến thắng!

So sánh một lần mười người đã thắng với mười người hắn nói, Long Vũ Sinh ngây ngẩn cả người!

Vạn Lý Tú cũng ngây ngẩn cả người, những người khác cũng đều ngây ngẩn cả người!

Thậm chí ngay cả chủ nhiệm lớp Tần Phương Dương, cũng ngây ngẩn cả người.

Bởi vì kết quả thắng bại hắn nói, rõ ràng là ——đúng hết!

Một cái cũng không sai!

Ba mươi sáu ánh mắt, đồng loạt nhìn về phía Tả Tiểu Đa.

...

Tả Tiểu Đa đắc ý nói: “Ta sớm nói với các ngươi rồi, ta là truyền nhân duy nhất của Thiên Cơ đạo đương thời, lời nói chắc chắn, phán định sinh tử...”

“Ngừng!”

Long Vũ Sinh một mặt đau đầu: “Có thể không đề cập tới cái gì mà Thiên Cơ đạo kia của ngươi được không... Đánh chết ta cũng không tin. Nhưng mà ngươi cái này... đúng là có chút tiểu môn đạo.”

Long Vũ Sinh cũng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi.

Giờ phút này nhíu mày không hiểu, thế mà rất có chút giống ông cụ non.

Đâu chỉ một mình Long Vũ Sinh sững sờ ngay tại chỗ, toàn bộ các học sinh, đều ngây ngẩn cả người.

Thật sự nói đúng hết rồi!?

Đây là hắn lợi hại thật à?!

Thật sự là truyền thừa của Thiên Cơ đạo cái gì kia à?!

Nhưng mà nhìn thấy cái vẻ mặt đắc ý kia của Tả Tiểu Đa, mọi người chỉ có im lặng.

Người ta nói đúng cả rồi, ngươi không im lặng còn có thể làm gì!?

Tần Phương Dương thở dài một hơi thườn thượt, lắc đầu.

Học sinh lớp này vẫn là nhỏ tuổi thiếu kinh nghiệm, một tí tẹo tâm cơ như thế đã bị lừa rồi!

Mà cũng đúng thôi, đám nhóc này nói là thiên phú dị bẩm, tu vi không tầm thường, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là một đám nhóc lớn xác mười ba đến mười sáu tuổi mà thôi, nhỏ hơn tên nhóc Tả Tiểu Đa này tới mấy tuổi...

Lời phán của Tả Tiểu Đa... ừm, tạm coi như lời phán đi ha, chuẩn xác không sai, hắn đắc chí một hồi cũng là hợp tình hợp lí.

Mà thấy ánh mắt của các học sinh dần dần chuyển từ kinh dị thành than thở, thậm chí là sùng bái, Tần Phương Dương nhịn không được mở lời nói: “Võ giả chiến đấu, thứ đầu tiên nhìn chính là thần thái, khí thế của đối phương, để phán đoán thực lực tu vi, chiến lực cao thấp, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, há chỉ là một câu suông?! Với tu vi nông cạn như các ngươi, khó nén thực lực cấp độ cảu mình, ở trong mắt người có chút năng lực quan sát, thì rất đơn giản có thể đánh giá được, chỉ là phán định thắng bại, có gì khó quá đâu?”

Nói xong lại không khỏi âm thầm thở dài nơi đáy lòng.

Tả Tiểu Đa này, chẳng những kinh nghiệm chiến đấu vượt xa đệ tử cùng thế hệ, năng lực quan sát này cũng không tầm thường, vậy mà chỉ cần quan sát một hồi, đã có thể thấy rõ ràng thực lực tất cả mọi người xung quanh, có thể nói là nhìn phát biết ngay, cái này... có vẻ như cũng có thể làm được...? Ừm, thôi thì cứ quan sát thêm vậy.

“Xí!”

Những người lúc đầu vốn có chút khâm phục với việc Tả Tiểu Đa xem tướng quá thần kỳ, sau khi nghe thầy Tần nói toạc ra “huyền cơ” xong, lập tức lại thay đổi thái độ, ai cũng lườm mắt trắng dã, còn tưởng rằng tên này có chút năng lực thật, kết quả...

Ha ha.

Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, cả Dư Mạc Ngôn ba người nhìn nhau, lại đều không nói gì.

Tiểu mập mạp Lý Thành Long nguyễn y vân xếp ở vị trí cuối cùng cũng là híp mắt nhìn Tả Tiểu Đa, một mặt như có điều suy nghĩ.

Long Vũ Sinh rất sảng khoái móc ra hai mươi Tinh Nguyên tệ: “Của ngươi, bất kể là ngươi dùng thủ đoạn gì, thì cũng là bản lãnh của ngươi, có chơi có chịu! Lần này, ngươi thắng.”

Tả Tiểu Đa cũng chẳng khách sáo, đưa tay ra cầm lấy tiền của mình, trên mặt càng là cười tươi như hoa: “Cảm ơn quý khách, quý khách thật hào phóng, hoan nghênh lần sau lại tới!”

Lập tức lại rất nhanh nhẹn nhét tiền vào túi quần.

Long Vũ Sinh tay chưng hửng ở giữa không trung, lại một lần nữa ngơ ngác.

Là bạn học với nhau, ngươi thế mà cũng chẳng thèm khách sáo một chút, giả vờ đưa đẩy một chút? Nếu là ngươi tùy tiện nói một câu không cần đâu, ta cũng tiện thể thuận nước đẩy thuyền cất tiền về, mọi người coi như chỉ đùa một chút... Hai mươi tệ này, là tiền tiêu vặt cả tuần của ta đó...

Nếu ở đây có người quen Tả Tiểu Đa, tất nhiên sẽ nói một câu: Ngươi suy nghĩ nhiều quá đó. Khách sáo á? Những vấn đề liên quan đến tiền, Tả Tiểu Đa chưa từng khách sáo với ai bao giờ!

Sau một hồi lâu, Long Vũ Sinh giơ tay lên gãi gãi đầu, vẫn có chút ngơ ngác.

Vạn Lý Tú chớp mắt mấy cái, đột nhiên nói: “Tả Tiểu Đa, về sau nếu là chúng ta phải làm nhiệm vụ, ta có thể tổ đội cùng ngươi.”

Dư Mạc Ngôn trầm ổn gật đầu, nói: “Ta cũng thế.”

Long Vũ Sinh hắng giọng một cái, nói: “Ta với Tiểu Đa ca là cược ra giao tình, ta còn trả cả tiền rồi cơ mà.”

Thế mà mở miệng gọi ca luôn.

Mấy người còn lại cũng đều là nhao nhao mở miệng, ngay cả tiểu mập mạp Lý Thành Long, tất cả đều biểu đạt nhiệt tình hoan nghênh Tả Tiểu Đa.

Người nào đó mặc dù đã bị thầy Tần vạch trần tướng thuật không phải thật, nhưng thực lực không tầm thường nhưng cũng đã được kiểm chứng, cho thấy đây chính là một nhân vật sắp quật khởi của lớp chúng ta, xây dựng quan hệ tốt với hắn, đương nhiên là cần phải làm rồi!

Mà chỉ riêng năng lực quan sát tài tình này của Tả Tiểu Đa, ở trong bất kỳ một cái đoàn đội nào đều được coi là nhân tài!...

Tần Phương Dương quan sát hết cả, âm thâm ghi vào sổ con luôn rồi.

Ừm, mười ba người đang lôi kéo làm thân này, đầu óc cũng coi như tạm được, thậm chí có thể tính được là khôn khéo, cơ hồ ngay ngày đầu tiên đã đánh giá ra giá trị của những bạn trong lớp.

Hoan nghênh cường giả, hoan nghênh người mới.

Mười ba người này có đôi mắt cũng khá tinh tường, tương lai cho dù phải ở vào hoàn cảnh phức tạp hay là hiểm nguy, cũng có khả năng lợi dụng tất cả tài nguyên bên người để vượt qua khó khăn.

Tối thiểu nhất thì cũng đủ năng lực để giữ mạng.

Về phần những người còn lại...

Tần Phương Dương nhìn một chút hai mươi hai người còn lại, hoặc là thờ ơ, hoặc là ngại không dám mở miệng, nhịn không được muốn thở dài.

Về sau đến cảnh giới Võ Sư, hoặc là cảnh giới cao hơn nữa, cần đi làm nhiệm vụ, cần phải nhắc nhở một chút những giáo viên và người lớn trong nhà mấy đứa nhóc này, nếu được thì vẫn là đừng nên đi làm nhiệm vụ, cho dù là đổi nghề làm người bình thường, thì cũng có tiền đồ hơn so với tiếp tục làm một võ giả...

Nếu không... Rất dễ mất cả mạng.

Người mà đến năng lực và sở trường của người khác là gì cũng chẳng thèm quan tâm tới, thì sẽ có phát triển gì chứ?

Đối với những người sợ mất mặt khi hại mình đi nịnh bợ, kết giao với cường giả và nhân tài, sinh mệnh còn quan trọng hơn mặt mũi sao?

Mặc dù đây là sân huấn luyện bình thường, nhưng bình thường không kết giao, thì vào thời điểm then chốt ai cứu ngươi?

“Tiếp tục bắt đầu! Bên thắng bắt đầu thách đấu người cao hơn.”

Tần Phương Dương lãnh đạm hạ lệnh.

...

Cùng một thời gian nhưng ở một nơi khác, Tả Tiểu Niệm kết thúc một ngày này tu luyện, mặc trên người bộ quần áo luyện công màu tuyết trắng, đi vào văn phòng.

“Sư phụ, thời gian và địa điểm ta đột phá, phải chăng còn có người khác biết?”

Tả Tiểu Niệm hỏi.

Đối diện Tả Tiểu Niệm chính là một mỹ nhân đang mặc trên người bộ đồ cũng màu tuyết trắng giống nàng, chỉ là ngồi ở chỗ đó, đã như là đóa tuyết liên trên núi băng, không nhuốm bụi trần.

Nhìn tuổi không lớn lắm, nhưng cường giả bậc này đã sớm không thể đơn thuần dùng bề ngoài để cân nhắc tuổi tác.

Cao lãnh thánh khiết, không thể tới gần.

Mỹ nhân đó nghe thấy câu hỏi của Tả Tiểu Niệm, nhàn nhạt ngoái lại nhìn, nói: “Trên thế gian này, chỉ có ba người, ngươi, ta, và sư muội của ngươi biết.”

Tả Tiểu Niệm nhăn đôi mi thanh tú lại: “Nhưng đệ tử hoài nghi, tin tức này đã bị tiết lộ.”

“Hửm?” Cô gái mặc cung trang nhíu mày, trong mắt có tia sáng sắc bén bắn ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Tả Tiểu Niệm hít sâu một hơi, nói: “Đã có người biết là Tinh Võ Kim Tinh, mà, thời gian cũng trùng hợp.”

“Người nào?”

“...”

Tả Tiểu Niệm không nói gì.

Mục Yên Yên đứng lên, dáng người thon thả, khoảng chừng 1m75, híp mắt nhìn Tả Tiểu Niệm: “Không thể nói?”

“Vâng, không thể nói, nhưng tin tức vô cùng xác thực, không có khả nghi.”

Tả Tiểu Niệm nói.

“Ừm.”

Mục Yên Yên cũng không truy cứu, nàng đã quen với tính cách của đồ đệ rồi, đã không thể nói, vậy thì dù có đánh chết nàng cũng vô dụng.

Cũng vì thế, nên nàng biết, tin tức kia đã thật sự bị tiết lộ, xác thực không thể nghi ngờ!

Nàng chậm rãi bước đi thong thả hai bước, nói khẽ: “Xem ra, là đã bị tiết lộ thật?”

Tả Tiểu Niệm không nói gì.

Mục Yên Yên cũng không chần chờ, cầm điện thoại di động lên, cấp tốc bấm một số điện thoại: “Nội trong hai phút, đến phòng làm việc của ta.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)