Ở trên bục cao cách cổng trường một trăm trượng, Tân Phương Dung đang ngồi bắt chéo chân, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người nhà ở cổng trường, trong lòng ầm thầm thở dài.
Bởi vì tu vi của hắn, những lời mà người này nói hắn đều nghe thấy rõ ràng.
Hắn rất hiểu, các phụ huynh có phản ứng như vậy thực sự là rất bình thường.
Con của ai mà không phải là bảo bối chứ?
Một khi con cái gặp điều bất trắc mà qua đời người làm cha mẹ sao có thể không đau lòng? Không buồn cho được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây