Đám mây của hai người Tả Tiểu Đa đã biến mất giữa biển trời mênh mông, nỗi hận thầm kín đó lại không thể tiêu tan ở cửa Bích Du Cung, chỗ sâu của nỗi hận, dư âm còn văng vẳng trong ba ngày không mất.
“Hahaha....”
Quy Linh Thánh Mẫu và Khổng Tuyên cười đến ngã ra, dường như thở không ra hơi.
“Đa Bảo sư huynh ngươi cũng thật là, trêu ghẹo như vậy, ngươi cũng không thiếu bảo bối, thuận tay cho hắn mấy cái thì làm sao.”
Quy Linh Thánh Mẫu cười ra nước mắt: “Xem ánh mắt nhỏ cuối cùng của thằng nhóc này.... ái oán đến ta cũng không vừa mắt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây