Đông Hoàng không biết phải làm sao, qua mấy lượt suy sét vẫn không nắm được mấu chốt gì, dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ không quan tâm nữa.
“Có điều em trai này, nói thật, ngươi cũng cần phải có một đứa con bên cạnh mình chứ, tuy là rất phiền lòng, sẽ hơi phiền phức, có lúc còn ước gì một ngày được đánh nó tám lần.... nhưng có điều, dù sao thì đó cũng là huyết mạch của mình, con cái của mình....”
Yêu Hoàng nói một cách thành khẩn: “Ngươi không thể nào tưởng tượng được, được nhìn thấy con cái của mình bập bẹ tập nói.... đó là một cảm giác vui sướng như thế nào đâu?”
Đông Hoàng cuối cùng cũng không thể nhịn nỗi, nói một cách khó hiểu: “Đại ca, huynh rốt cuộc muốn nói gì đây? Có thể trực tiếp nói thẳng ra luôn được không?”
“Nói thẳng ra à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây