Tả Tiểu Niệm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, ý thức đột nhiên trở nên rõ ràng, lúc này đầu óc cũng đặc biệt tỉnh táo...
Mở mắt ra đã thấy Tả Tiểu Đa đang nhìn vào mắt mình, nàng bất giác ngượng ngùng một hồi mới nói: “Ngươi... ngươi còn không dậy đi... đã bao lâu rồi?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu: “Sao lại hỏi ngược lại ta câu này rồi... hình như ban nãy đã mơ thấy rất nhiều giấc mơ.”
Tả Tiểu Niệm cũng chớp mắt: “Ngươi cũng nằm mơ sao?”
“Cũng? Lẽ nào nàng...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây