Tả Trường Lộ trợn tròn mắt, một lúc lâu sau dường như không nhịn được nữa mới bật cười thành tiếng: “Thằng nhóc này... đùng là hay suy nghĩ kỳ lạ, Minh Phượng... người ta là nhân vật tầm cỡ nào chứ, đã sớm thoát ra khỏi những nhu cầu của một loài vật bình thường rồi... mức độ ghen tuông này của con cũng thật vô lý...”
Tả Tiểu Đa lo lắng gãi đầu, cuối cùng không thể không lên tiếng nói: “Cha, mẹ, làm sao con lại không biết Minh Phượng là thái cổ đại năng kiệt xuất chứ, nhưng Niệm Niệm mèo... thực ra, con đã sớm nghi ngờ về thân thế lai lịch của Niệm Niệm mèo rồi, cái này... sâu trong linh hồn của Niệm Niệm mèo, lại có dấu vết của băng diễm... là băng diễm đấy, cha.”
Tả Trường Lộ cau mày, trầm ngâm suy nghĩ: “Băng diễm? Chính là băng diễm của tộc Phượng Hoàng, thiên hoàng chí tôn trong truyền thuyết?”
“Phải đấy, cha không biết đâu, lúc con mới phát hiện còn vô cùng ngạc nhiên, thực sự dọa cho con một trận...”
Ngô Vũ Đình cau mày: “Không đúng, cả ta và cha con đều chưa phát hiện ra, làm sao con lại phát giác ra được? Hơn nữa, với đạo hạnh tầm thường và kinh nghiệm non nớt của con, làm sao biết đó là băng diễm mà không phải thứ gì đó khác?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây