Trong tiếng cười sảng khoái, Du Đông Thiên bước nhanh vào cửa.
“Thật là trùng hợp haha... Thật hiếm khi gặp nàng ở nhà... ồ, cô Lam cũng ở đây vậy, hân hạnh quá hân hạnh quá.”
Mục Yên Yên uể oải: “Ta hầu như đều ở nhà mà... Có gì hiếm thấy?”
“Aida... mỗi một lần đều là hiếm có mà.”
Du Đông Thiên xua xua tay, sau đó ân cần mà thận trọng hỏi: “Hì hì, mấy ngày nay không gặp, nàng... có nhớ ra chút xíu xiu gì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây