Mặc dù chuyện đã qua hơn hai tháng nhưng khi ban ngành liên quan mạnh mẽ điều tra thì chỉ hai ngày ngắn ngủi là đã tra ra được manh mối.
Ngay cả người gây họa thật sự cũng tìm ra được.
Các loại chứng cứ cho thấy lúc trước Tả Tiểu Đa chính là hảo tâm cứu người, sau đó bị người nhà đó đe doạ, thậm chí còn kéo dài phát triển cho tới tình trạng như bây giờ.
Đối với thiếu niên lương thiện này, dân chúng tràn đầy chân thành, đồng tình, đối với hành vi điên cuồng đánh người trong bệnh viện khi không khống chế được cảm xúc của Tả Tiểu Đa thì bọn họ cũng không thấy phẫn nộ, thậm chí còn không chút phản cảm.
Còn về phía toàn bộ người nhà đó từ giả đến trẻ đều bị Tả Tiểu Đa đánh cho nhập viện thì hoàn toàn không có ai đồng tình với bọn họ, ngược lại còn liên tục nói đáng đời!
Loại người cặn bã như vậy, nên đánh!
Các phương hô hào: Lập tức thả Tả Tiểu Đa!
Đến chiều, chuyện này được đưa lên bản tin cuối ngày.
Toàn bộ thành phố sôi trào lên!
“Chúng ta phải biết, làm người tốt, không khó!”
“Xin hãy nói cho chúng ta biết, làm người tốt, không khó!”
“Tại sao còn phải che giấu tin tức của nhà đó? Ai giỏi tra bọn họ!”
“Ta biết, người nhà này chính là. . .”
Chuyện bị công khai ra.
Danh tính của người nhà đó bị cả thiên hạ biết.
Đối mặt với chuyện mỗi ngày đều có quần chúng phẫn nộ xông vào phòng bệnh, người nhà đó nằm trên giường bệnh run lẩy bẩy, không lời nào để nói: Chúng ta bị đánh thảm như vậy, các ngươi không nhìn thấy sao? Người đánh chúng ta lại trở thành anh hùng. . . đạo lý gì thế. . .
Vô số quần chúng phẫn nộ yêu cầu: “Thả anh hùng ra! Thả người hảo tâm ra!”
“Nghiêm trị người nhà này!”
Đối mặt dân ý như nước thủy triều, rốt cục Tả Tiểu Đa được thả ra.
Khi Tả Tiểu Đa đi ra, được hoan nghênh như một anh hùng, vô số ký giả truyền thông và bách tính đều tụ tập trước cửa cục điều tra đón hắn, nhìn thấy hắn đi ra, mọi người cùng kêu lên.
Rốt cuộc chính nghĩa chiến thắng tà ác!
Anh hùng, đi ra!
Có vẻ như Tả Tiểu Đa cực kỳ cảm động, nước mắt nước mũi chảy ròng: “Ta tự do? Ta không phải hung thủ? Ta được thả?” Vẻ mặt như vừa mới tỉnh mộng, không thể tin được.
Quần chúng trong lòng chua xót, cùng nhau hô to: “Ngươi tự do! Ngươi không sao!”
Tả Tiểu Đa nước mắt chảy dài, toàn thân run rẩy, rốt cục không kềm chế được nói: “Ta bị oan uổng lâu như vậy, ta có thể đánh bọn họ không?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người hoàn toàn yên tĩnh.
Còn muốn đi đánh nữa?
Một vị phóng viên lúng túng ho khan một cái: “Tả Tiểu Đa bạn học, ngươi. . . bình tĩnh, chớ có xúc động. . .”
Tả Tiểu Đa bi phẫn cuồng hống một tiếng: “Ta nhất định phải trút cơn giận này!”
Đột nhiên phi nước đại ra.
Hướng mà hắn đi chính là chỗ bệnh viện mà người nhà đó đang nằm.
Hắn có lo lắng, có bi phẫn, có không kịp chờ đợi.
Hắn biết, thí luyện sắp kết thúc, hắn sợ còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp đánh. . .
Đột nhiên, hình ảnh dừng lại.
Thí luyện kết thúc.
Hình ảnh dừng lại ngay lúc vẻ mặt còn chưa thỏa mãn của Tả Tiểu Đa, vẻ gấp gáp không kịp chờ đợi hiện rõ, còn có nắm đấm đã nắm chặt đó.
. . .
Thí luyện kết thúc.
Màn hình dừng lại.
Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân hai mặt nhìn nhau. Hai vợ chồng đều có cảm giác quái dị.
Cạn lời, không biết phải làm sao.
Tả Tiểu Đa đã trải qua hai tháng ở bên trong, nhưng trong màn hình thì trước trước sau cũng chỉ có nửa giờ mà thôi, nhưng mà chính là thời gian nửa giờ này lại làm cho hai vợ chồng Lý Trường Giang cảm thấy khó mà miêu tả được, kiểu như khó mà dùng lời để miêu tả được cảm giác vi diệu này.
Cho dù đã qua nửa ngày rồi mà hai người vẫn còn đang ngẩn ngơ chưa tỉnh lại!
Tả Tiểu Đa này đúng là quá hiếm thấy. . .
“Không đi theo đường thường.” Lý Trường Giang thở dài: “Tính cách tiểu tử này đúng là khác loại, không giống với những người khác. Lòng trả thù có chút nặng. . . hắn là loại người đó. . .”
Lý Trường Giang suy tính một hồi, mới chậm rãi nói: “. . . Chính là kiểu người làm cho ta khó chịu thì ta sẽ làm cho người khó chịu hơn, cho dù ta phải tốn thêm chút thời gian và tinh lực thì ta cũng nhất định làm cho ngươi phải khó chịu hơn. . . loại người này, tính cách này đúng là. . .”
Hắn hít mấy hơi, cắn răng nói: “. . . không dễ hình dung. Dù sao đây là lần đầu tiên trong đời ta gặp được.”
Hồ Nhược Vân ho khan một cái, không có nói bốn chữ trong lòng ra, chỉ nói: “Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn qua được ải này.”
“Trước tiên hắn tỏ vẻ bất lực, nhận sai, nhưng thật ra để làm nền móng cho bước tiếp theo ác hơn, ta nghĩ, hắn là hắn đều suy nghĩ chu toàn từng phương diện, lợi dụng hết tất cả mọi thứ, cho dù là dân ý dân phẫn hay là lòng thương hại của bác sĩ y tá, ông chủ đồng nghiệp hàng xóm, điều tra, hắn lợi dụng hết không bỏ sót thứ gì, cuối cùng khi truyền thông tham dự vào thì đại cục đã định. . .”
“Thậm chí còn không chỉ như vậy, từ khi hắn mới bị đe dọa thì hắn đã mưu tính xong tất cả mọi chuyện. Hắn không có giải thích gì cả, cũng không phải là không thể giải thích mà ngược lại là đang lo lắng không biết có phải mình bị lừa gạt không, không thể áp dụng kế hoạch của mình thì khó mà trả thù được triệt để.”
Lý Trường Giang bất đắc dĩ lắc đầu: “Loại tính cách này rất tà môn, có chút. . . phong cách của Ma Đạo.”
Ma Đạo.
Ý nghĩ bị Hồ Nhược Vân dằn trong lòng không nói lại bị Lý Trường Giang nói ra.
Hồ Nhược Vân thở dài, nói: “Có lẽ là hắn cho rằng thủ đoạn bình thường thì quá dễ dàng cho nhà này, đợi mọi chuyện qua đi, vật đổi sao dời, không có bao nhiêu người sẽ nhớ kỹ, hắn làm như vậy có thể khiến cho người nhà này từ nay về sau khó mà ngẩng đầu lên được, khó mà xoay người được trong cái xã hội này. . . như vậy có chút độc ác. . .”
Lý Trường Giang thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi không thấy là làm như vậy với loại người này là trừng phạt đúng tội, nên có hậu quả như vậy hay sao? !”
Hồ Nhược Vân thở dài, nói: “Cho nên, tâm tình của ngươi cũng bị ảnh hưởng.”
Lý Trường Giang cười khổ không thôi.
Hai người cùng nhau nhìn chằm chằm màn hình, nhìn màn hình đã dừng lại, Thiên Địa Võng còn chưa công bố đánh giá.
Đối với cái này, hai người đều rất chờ mong.
Biểu hiện khác với bình thường như Tả Tiểu Đa thì tam mạc ngũ bình, vòng thứ nhất Thiên Địa Võng sẽ cho ra đánh giá như thế nào?
Nhất là Hồ Nhược Vân, nàng có chút lo lắng, lòng tin trước đó đã biến mất, nàng có chút không dám xem.
Đánh giá này sẽ đi theo Tả Tiểu Đa cả đời.
Một lát sau, màn hình đã dừng lại của Thiên Địa Võng bắt đầu xuất hiện biến hóa, từng cái từng cái gợn sóng dập dờn xuất hiện, từng tầng từng tầng.
Đánh giá sắp được công bố.
Lý Trường Giang cảm thấy tay mình bị nắm chặt, ra là vợ mình nắm lấy cổ tay của mình, nắm chặt tới có chút đau nhức.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua vợ mình, chỉ thấy Hồ Nhược Vân nhìn chòng chọc vào màn hình, nháy mắt cũng không nháy, cực kỳ chăm chú.
Hắn không khỏi thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay của vợ mình: “Yên tâm.”
Hồ Nhược Vân không những không có yên tâm mà còn nắm chắc hơn.
Đột nhiên gợn sóng khuếch tán, từ chỗ sâu trong màn hình, bốn chữ đột nhiên xoay tròn bay ra.
Giờ phút này, thân thể Hồ Nhược Vân có chút cứng ngắc.
Bốn chữ, từ nhỏ hóa lớn, cuối cùng hiện lên trên màn hình, đập vào mắt, trong nháy mắt khiến cho người thấy kinh hãi!
Lý Trường Giang lập tức trợn tròn mắt.
Hồ Nhược Vân thì kinh hô một tiếng, chợt giận dữ nói: “Không công bằng! Đánh giá này quá không công bằng, tại sao lại cho đánh giá như vậy! Tả Tiểu Đa cũng không có làm gì sai, người nhà đó cũng được trừng phạt đúng tội, tại sao lại cho Tiểu Đa đánh giá như vậy! Chẳng lẽ trừng ác dương thiện là sai hay sao? !”
Mặt Lý Trường Giang vặn vẹo: “Bà nó, ngươi nhẹ tay nhẹ tay. . . chút, đau đau đau. . .”
Là Hồ Nhược Vân kích động, dùng sức quá mạnh, thuận tay vặn một cái khiến cho cổ tay Lý Trường Giang xanh mét.
Nhưng mà bốn chữ lớn trên màn hình sừng sững bất động, cũng không có vì Hồ Nhược Vân phẫn nộ mà thay đổi!
Bốn chữ đó là…
“Tả đạo ma tâm!”
Chỉ có bốn chữ này, không có đánh giá đẳng cấp!
Giáp Ất Bính Đinh gì cũng không có.
. . .
“Không công bằng!” Gương mặt xinh đẹp của Hồ Nhược Vân đỏ bừng lên, đập bàn một cái: “Ta yêu cầu đánh giá lại một lần nữa!”
Lý Trường Giang bất đắc dĩ thở dài: “Cái đồ chơi này. . . không phải do chúng ta định đoạt?”
Hồ Nhược Vân thở phì phò, hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh nổi.
Lý Trường Giang thở dài, nói: “Đánh giá này mặc dù có vẻ hơi thiên vị nhưng người bình thường cũng không nhìn thấy; chờ hắn vượt qua Kinh Cức Sinh Tử Lộ, có thành tích cao hơn thì mới xuất hiện trong mắt cao tầng. . . ngươi không cần lo lắng như vậy.”
Hồ Nhược Vân giận dữ nói: “Cái gì mà không cần lo lắng chứ, ngươi không biết lúc đó mới là lúc sắp xếp chức vị với công tác, trên người đeo một cái đánh giá như thế thì làm gì có cương vị tốt cho Tiểu Đa? Lỡ như gặp được một người có thành kiến, nhìn thấy bốn chữ này thì trực tiếp đưa hắn ra tuyền tuyến, ngươi nghĩ hai chữ pháo hôi chỉ là nói miệng thôi sao?”
Trừng mắt nhìn chồng mình, có chút khó hiểu, nói: “Lý Trường Giang, mấy đứa nhỏ từ trong trường học này đi ra, đứa nào cũng như là con của chúng ta, từ khi nào mà ngươi trở nên máu lạnh như vậy? Làm hiệu trưởng quá lâu?”
Lý Trường Giang khe khẽ thở dài, cả buổi cũng không nói gì, hắn chỉ cho là lúc này vợ hắn vì quá kích động nên nói chuyện không giữ mồm giữ miệng thôi.
Hắn xoa xoa mi tâm, thì thào nói: “Nhược Vân, chúng ta gánh trách nhiệm kiểm tra này, trải qua nhiều lần như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết đánh giá này cũng không quá đáng, có cần ta giải thích kĩ cho ngươi không?”
Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, giương mắt nhìn hắn, hiển nhiên là đang chờ hắn nói tiếp.
Lý Trường Giang bất đắc dĩ nói: “Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, kể từ lúc mới bắt đầu thì mục đích của Tả Tiểu Đa chính là muốn khiến cho cả nhà đó không thể xoay người sao? ! Tất cả hành động của hắn đều là vì mục đích cuối cùng này!”
“Mà từ khi mới bắt đầu thì hắn đã thiết lập mục đích cực đoan đó.”
“Dựa theo cách xử lý bình thường, làm cho mình thoát tội là đủ rồi. Nhưng ngay từ đầu thì Tả Tiểu Đa đã không định làm như vậy. Hắn làm giống như ngươi mới nói, dùng cách vô cùng tàn nhẫn để ứng phó. Hắn không định để cho người nhà này sống yên ổn, cho dù hắn kết thúc thí luyện, cho dù hắn biết đây chẳng là một cái thế giới giả tưởng, xong chuyện sẽ không còn gặp lại. . .”
Lý Trường Giang cười khổ: “Nhưng hắn vẫn chọn cách tàn nhẫn nhất, dùng cách thức cực đoan vượt qua lẽ thường để xử lý chuyện này, sau đó từng bước tiến lên, không chưa cho mục tiêu một chút đường sống nào.”
“Người nhà này mặc dù làm việc hèn hạ, đe doạ khi dễ người khác nhưng suy cho cùng thì cũng không phải là tội không thể tha chứ? Suy cho cùng thì chỉ là nhân tính âm u, nhân phẩm thấp kém. Nhưng khi dư luận huyên náo lên, toàn thể người nhà này đều lộ ra, rõ ràng khắp thiên hạ đều không còn chỗ cho bọn họ dung thân. . . ai, loại thủ đoạn này.”
Lý Trường Giang thở dài: “Thủ đoạn tả đạo, ma tâm quyết tuyệt; đánh giá này. . . cũng không quá đáng!”
Hồ Nhược Vân do dự thật lâu, rốt cục thở dài, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ này. . . chỉ là kiềm chế quá lâu. . .”
. . .
Một bên khác, ngay lúc trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy hưng phấn, muốn đi đánh người nhà đó thì thí luyện dừng bặt.
Người nào đó vẫn có chút chưa thỏa mãn đi ra khỏi Thiên Địa Tháp, nhìn thấy Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang đứng tại trước mặt mình.
Tả Tiểu Đa giật mình, lập tức nghiêm chỉnh lại, ngoan ngoãn nói: “Chào hiệu trưởng, chào cô Hồ.”
Ánh mắt Hồ Nhược Vân trở nên phức tạp, nói: “Thông qua thí luyện không?”
Tả Tiểu Đa chất phác nói: “Thông qua được, chỉ là màn đầu, tuy có khó nhưng cũng không khó lắm!”
Hồ Nhược Vân hừ một tiếng, nói: “Gặp chuyện gì, độ khó không lớn nhưng dù sao cũng có khó khăn chứ?”
Tả Tiểu Đa ngu ngơ nói: “Cũng không có gì quá khó, chính là gặp chuyện bị người đe doạ, sau đó ta phải nghĩ cách rửa sạch oan ức; chỉ cần kết quả tốt, quá trình có chút kinh khủng trắc trở thì cũng không quan trọng.”
Hắn mặt mũi trung hậu đàng hoàng cười cười, còn gãi đầu một cái, nói: “Ta nhớ kĩ lời cô dạy bảo, mọi chuyện đều xử lý rất khoan dung, người sống một đời, có tám chín phần là chuyện không như ý muốn, đứng trên lập trường của đối phương suy nghĩ, suy cho cùng thì lòng người cũng là thịt. . .”
Hắn đứng thẳng người, khuôn mặt trung hậu, nở nụ cười, còn có chút ngượng ngùng, nhìn rất giống như một thiếu niên trong sáng, người vật vô hại.
Tư thái này có thể nói là học sinh mẫu mực của thời đại mới.
Khóe miệng Hồ Nhược Vân giật một cái, liếc mắt nhìn chồng mình, chỉ thấy mặt Lý Trường Giang như đáy nồi, không chút cảm xúc. Hít một hơi, nói: “Ngươi. . . làm không tệ.”
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn nói: “May là nhờ có cô dạy bảo.”
Hồ Nhược Vân dằn cảm giác lộn tùng phèo trong lòng mình xuống, nói: “Ngươi chuẩn bị một chút, ta dẫn ngươi đến lớp Võ Sĩ báo tin.”
“Có ngay.”
Tả Tiểu Đa vâng một tiếng, quay người chạy xa, rất là hoạt bát đáng yêu, còn nhảy cẩng lên một cái.
“Yes!”
. . .