Tần Phương Dương vội vàng cúi đầu: “Vâng, nguyên hiệu trưởng.”
“Trông thầy... có vẻ rất vui nhỉ?” Hà Viên Nguyệt cười hỏi.
“Vâng, đúng vậy.” Tần Phương Dương nở một nụ cười phát ra từ nội tâm, nói: “Lão hiệu trưởng chịu cho lời nhận xét, vậy thì đánh giá của sáu đứa bé này hẳn đều là tốt cả. Một người thầy như ta cũng thấy vinh dự thay, làm sao mà không vui cho được.”
Hà Viên Nguyệt cười ha hả, sâu trong đáy mắt lóe lên chút căng thẳng, nói: “Sáu đứa này đều là học trò ngoan cả. Thầy Tần dạy dỗ tốt lắm.”
“Cảm ơn cô đã khen ngợi.” Tần Phương Dương cung kính đáp.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây