. . .
Đội điều tra nhanh chóng tới nơi.
Nhìn thấy lại là Tả Tiểu Đa với người nhà đó, sắc mặt của mấy điều tra viên đều có chút quái dị.
Bắt đầu điều tra toàn bộ sự kiện.
Tình huống nhìn một cái là biết ngay.
Các bác sĩ y tá nô nức tấp nập đứng ra làm chứng.
“Người nhà này quá đáng! Quá rác rưởi!”
“Tiểu tử này chủ động tới đưa tiền nhưng lại bị người nhà đó mắng là cặn bã của xã hội, bại hoại nhân gian, tiểu tử này nghe vậy thì xúc động. . . ai, có thể thông cảm được, nếu đổi thành ta thì ta cũng xúc động, cứu người còn bị đe dọa ngược, còn bị mắng là bại hoại, rốt cuộc thì ai mới là bại hoại?” Một bác sĩ lòng đầy căm phẫn nói.
“Người nhà đó mắng Tả Tiểu Đa trước! Mắng rất là khó nghe, Tả Tiểu Đa mới bộc phát. . .” Một y tá dũng cảm làm chứng.
“Đúng đấy, người nhà này quá phận lắm, quá khi dễ người ta, chuyện này là chuyện người làm sao, quá thiếu đạo đức. . .” Các bệnh nhân cùng phòng bệnh làm chứng.
“Hẳn là tiểu tử này uống rượu. . . ai, gặp chuyện như vậy thử hỏi có ai không buồn rầu, mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu nha.” Một y tá khác nói: “Nếu ta gặp phải chuyện bẩn thiểu như này thì nói không chừng ta trực tiếp nổi điên.”
Nhưng hình như lần này Tả Tiểu Đa ra tay quá độc ác, có hai người trong gia đình đó bị đánh gãy xương, hơn nữa không chỉ bị gãy một chỗ, chỉ riêng việc này thì đã đủ cấu thành hành vi phạm tội.
Vì thế, đội điều tra tiếp tục điều tra lấy chứng cứ.
Mà theo sự kiện mở rộng, truyền thông cũng tham dự vào, phóng viên bắt đầu phỏng vấn những người liên quan.
Được phỏng vấn, hàng xóm của người nhà đó đứng dậy: “Cùng ngày xảy ra chuyện, tiểu tử đó tới đưa tiền cho bọn họ, bọn họ không có ở nhà, tiểu tử đó lại đến bệnh viện đưa tiền, ta còn nhớ rất rõ tiểu tử đó từng nói người không thể không giữ chữ tín, một tiểu tử tốt biết bao. . . như vậy mà còn mắng người ta? Người nhà đó có chút lương tâm nào hay không! Phi, cả nhà đó đã không còn lương tâm từ lâu rồi, bị đánh? Đáng đời! Ta chỉ muốn nói là đánh quá nhẹ, đánh chết bọn họ cũng đánh lắm, vì dân trừ hại!”
“Ta là hàng xóm của bọn họ, theo lý mà nói thì ta không nên tìm phiền phức cho mình nhưng mà thấy tiểu tử đáng thương đó, nghe được câu nói đó thì lương tâm của ta không cho phép ta cứ giữ im lặng như vậy. Cái nhà này, cả nhà bọn họ đều là cặn bã!”
Điều tra đến khách sạn mà Tả Tiểu Đa làm công.
“Lúc làm việc thì tiểu tử đó làm việc rất chăm chỉ, còn không phải là muốn kiếm thêm chút tiền để sớm sớm thoát khỏi nhà đó. . .” Bà chủ nói.
“Ai, tháng này, cảm xúc của tiểu tử đó càng sa sút hơn, nhiều lần lén khóc. . . nhưng có việc thì đều giành làm, công việc bẩn thỉu cực nhọc cũng không kén chọn… cách đối nhân xử thế không thể chê.” Một đồng nghiệp nói.
“Trước khi đi ra thì có uống một chút rượu, nhưng cảm xúc cũng ổn định. . . đánh người rồi? Không thể nào, lúc ấy cảm xúc của hắn rất ổn định, có phải là lại bị khi dễ hay không, không thể nhịn được nữa? Một đứa nhỏ thành thật như vậy, nếu không bị ép thì sẽ không đánh người. Hơn nữa, con thỏ nổi giận lên còn cắn người đây, nếu đổi thành người khác gặp phải chuyện như thế thì đứng nói là đánh người, ta cảm thấy giết người cũng có thể hiểu được.” Ông chủ nói.
“Trước khi đi, tiểu tử đó còn hỏi ta, trên thế giới này, sao làm người tốt lại khó như vậy chứ?”
Ông chủ thổn thức nhìn phóng viên, nói: “Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi một chút, trên thế giới này, sao làm người tốt lại khó như vậy? Có lòng tốt cứu người, lại bị đe doạ bị bắt chẹt ngược lại, bị ép tới cửa đưa tiền còn phải bị làm nhục bị khi dễ. . . lẽ nào người tốt phải chịu như vậy sao?”
“Người, ai mà không có giới hạn, không thể nhịn được nữa thì còn nhịn được sao?”
“Mặc dù đánh người là không đúng, nhưng lần này ta ủng hộ tiểu tử đó đánh người!”
“Ta cũng ủng hộ!”
“Ta cũng vậy!”
“Đánh không sai!”
“Đánh thật hay!”
Trăm miệng một lời.
Một ít người qua đường biết chuyện này thì cũng oán giận.
“Đánh bọn hắn thì đã sao? Đánh thật hay! Đánh quá nhẹ!”
“Nên đánh!”
“Nếu đổi thành ta thì ta cũng muốn hỏi một chút, thế giới này, rốt cuộc là thế nào? Làm người tốt sao lại khó như vậy chứ? !”
. . .
Không lâu sau, phóng viên chỉnh lý tất cả tư liệu sưu tập được, sau đó gửi bản thảo đăng báo.
Ngay trang đầu của báo, một cái tiêu đề lớn được bôi đen: “Thế đạo này, làm người tốt, khó khăn như thế sao? ! ! !”
Đằng sau dấu chấm hỏi là ba cái dấu chấm than rất dễ thấy.
Phía dưới là ba tấm ảnh chụp.
Tấm thứ nhất, là Tả Tiểu Đa vẻ mặt sụp đổ tự lẩm bẩm: “Ta chỉ muốn làm người tốt nhưng sao lại khó như vậy? !” Đánh dấu: Đứa nhỏ lương thiện cứu người nhưng bị đe dọa.
Tấm thứ hai là một vị y tá trẻ tuổi xinh đẹp, bên người là một đám thiên sứ áo trắng quay quanh, nhìn thẳng vào màn ảnh, tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Trên thế giới này, làm người tốt khó như vậy sao?”
Tấm thứ ba là ông chủ thở dài hỏi: “Thế đạo này, rốt cuộc là như thế nào? !”
Bên dưới là miêu tả kĩ càng về toàn bộ sự kiện.
Phía dưới bài viết, phóng viên viết: “Bây giờ, người cứu người là Tả Tiểu Đa vì đánh người nên vẫn còn bị nhốt trong cục điều tra, chúng ta không biết, chờ đợi thiếu niên này sẽ là cái gì? Chúng ta cũng không biết, cuối cùng chuyện này sẽ kết thúc như thế nào? Đối với tình huống tiếp theo chúng ta sẽ rửa mắt mà đợi, bởi vì chúng ta tin tưởng trên thế giới này vẫn luôn tốt đẹp, vẫn luôn công bằng, chúng ta cũng tin, làm người tốt sẽ không khó như vậy!”
“Chúng ta chờ đợi phán quyết! Phán quyết công bằng!”
Bài báo này vừa đăng thì lập tức nhấc lên sóng to gió lớn!
Giữa ban ngày ban mặt, giữa xã hội văn minh tươi sáng mà lại xảy ra chuyện bẩn thỉu như vậy, nhất là đến bây giờ đứa nhỏ có lòng tốt cứu người đó còn bị giam vào trong cục cảnh sát!
Quần chúng mãnh liệt, kêu ca sôi trào!
“Đây là nổi nhục của thành phố chúng ta, vô cùng nhục nhã!”
“Xin trả lại cho người hảo tâm một cái công bằng!”
“Xin hãy nói cho chúng ta biết, trên thế giới này, làm một người tốt, không khó!”
Rất nhiều người dứt khoát chạy tới cửa cục điều tra kháng nghị.
“Dựa vào cái gì mà những kẻ cặn bã đó có thể ung dung ngoài vòng pháp luật? Tại sao phải giam người tốt lại?”
“Không cho người tốt cơ hội, đây là đạo lý gì?”
“Mau mau thả người!”
“Đừng để người tốt thất vọng đau khổ, đổ máu rơi lệ!”
Cuối cùng tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, kinh động tới ngành chính phủ ở đó, tích cực tham gia điều tra chuyện này.
Mặc dù chuyện đã qua hơn hai tháng nhưng khi ban ngành liên quan mạnh mẽ điều tra thì chỉ hai ngày ngắn ngủi là đã tra ra được manh mối.
Ngay cả người gây họa thật sự cũng tìm ra được.
Các loại chứng cứ cho thấy lúc trước Tả Tiểu Đa chính là hảo tâm cứu người, sau đó bị người nhà đó đe doạ, thậm chí còn kéo dài phát triển cho tới tình trạng như bây giờ.
Đối với thiếu niên lương thiện này, dân chúng tràn đầy chân thành, đồng tình, đối với hành vi điên cuồng đánh người trong bệnh viện khi không khống chế được cảm xúc của Tả Tiểu Đa thì bọn họ cũng không thấy phẫn nộ, thậm chí còn không chút phản cảm.
Còn về phía toàn bộ người nhà đó từ giả đến trẻ đều bị Tả Tiểu Đa đánh cho nhập viện thì hoàn toàn không có ai đồng tình với bọn họ, ngược lại còn liên tục nói đáng đời!
Loại người cặn bã như vậy, nên đánh!
Các phương hô hào: Lập tức thả Tả Tiểu Đa!
Đến chiều, chuyện này được đưa lên bản tin cuối ngày.
Toàn bộ thành phố sôi trào lên!
“Chúng ta phải biết, làm người tốt, không khó!”
“Xin hãy nói cho chúng ta biết, làm người tốt, không khó!”
“Tại sao còn phải che giấu tin tức của nhà đó? Ai giỏi tra bọn họ!”
“Ta biết, người nhà này chính là. . .”
Chuyện bị công khai ra.
Danh tính của người nhà đó bị cả thiên hạ biết.
Đối mặt với chuyện mỗi ngày đều có quần chúng phẫn nộ xông vào phòng bệnh, người nhà đó nằm trên giường bệnh run lẩy bẩy, không lời nào để nói: Chúng ta bị đánh thảm như vậy, các ngươi không nhìn thấy sao? Người đánh chúng ta lại trở thành anh hùng. . . đạo lý gì thế. . .
Vô số quần chúng phẫn nộ yêu cầu: “Thả anh hùng ra! Thả người hảo tâm ra!”
“Nghiêm trị người nhà này!”
Đối mặt dân ý như nước thủy triều, rốt cục Tả Tiểu Đa được thả ra.
Khi Tả Tiểu Đa đi ra, được hoan nghênh như một anh hùng, vô số ký giả truyền thông và bách tính đều tụ tập trước cửa cục điều tra đón hắn, nhìn thấy hắn đi ra, mọi người cùng kêu lên.
Rốt cuộc chính nghĩa chiến thắng tà ác!
Anh hùng, đi ra!
Có vẻ như Tả Tiểu Đa cực kỳ cảm động, nước mắt nước mũi chảy ròng: “Ta tự do? Ta không phải hung thủ? Ta được thả?” Vẻ mặt như vừa mới tỉnh mộng, không thể tin được.
Quần chúng trong lòng chua xót, cùng nhau hô to: “Ngươi tự do! Ngươi không sao!”
Tả Tiểu Đa nước mắt chảy dài, toàn thân run rẩy, rốt cục không kềm chế được nói: “Ta bị oan uổng lâu như vậy, ta có thể đánh bọn họ không?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người hoàn toàn yên tĩnh.
Còn muốn đi đánh nữa?
Một vị phóng viên lúng túng ho khan một cái: “Tả Tiểu Đa bạn học, ngươi. . . bình tĩnh, chớ có xúc động. . .”
Tả Tiểu Đa bi phẫn cuồng hống một tiếng: “Ta nhất định phải trút cơn giận này!”
Đột nhiên phi nước đại ra.
Hướng mà hắn đi chính là chỗ bệnh viện mà người nhà đó đang nằm.
Hắn có lo lắng, có bi phẫn, có không kịp chờ đợi.
Hắn biết, thí luyện sắp kết thúc, hắn sợ còn chậm trễ nữa thì sẽ không kịp đánh. . .
Đột nhiên, hình ảnh dừng lại.
Thí luyện kết thúc.
Hình ảnh dừng lại ngay lúc vẻ mặt còn chưa thỏa mãn của Tả Tiểu Đa, vẻ gấp gáp không kịp chờ đợi hiện rõ, còn có nắm đấm đã nắm chặt đó.
. . .
Thí luyện kết thúc.
Màn hình dừng lại.
Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân hai mặt nhìn nhau. Hai vợ chồng đều có cảm giác quái dị.
Cạn lời, không biết phải làm sao.
. . .