Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Chương 190: Đi câu

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, Lục Thanh cảm thấy ống quần mình bị kéo mấy lần, cúi đầu nhìn xuống, thấy Tiểu Ly đang ngồi ngay ngắn trước mặt hắn.

“Sao vậy, Tiểu Ly?” Lục Thanh hỏi.

Tiểu Ly dùng móng vuốt nhỏ chỉ vào bát cơm của mình, Lục Thanh nhìn sang, thấy bên trong đã trống trơn.

“Ăn xong nhanh vậy sao?” Lục Thanh ngạc nhiên.

Hắn đã cho Tiểu Ly một lượng cá theo khẩu phần bình thường, trước đây nó phải ăn một lúc lâu mới hết.

Chẳng lẽ sau khi hấp thụ nguyên khí sương trắng, khẩu phần ăn cũng tăng lên?

“Tiểu Ly, ngươi vẫn chưa no à?”

“Ngao ~” Tiểu Ly gật đầu.

“Vậy ta đi lấy thêm cho ngươi.”

Xem ra khẩu phần ăn thật sự đã tăng lên nhiều.

Lục Thanh đứng dậy, đi về phía bếp.

Đến bếp, hắn mới phát hiện cá trong hồ đã gần hết, không còn mấy con cá nhỏ nữa.

Mấy ngày nay vì chuyên tâm tu luyện, lại mong chờ sư phụ đột phá, Lục Thanh đã không đi câu cá.

Đến nỗi cá dự trữ trong nhà cũng gần hết.

Lục Thanh vớt mấy con cá nhỏ còn lại, mang đến trước mặt Tiểu Ly.

“Tiểu Ly, chỉ còn mấy con này thôi, có đủ cho ngươi ăn không?”

Tiểu Ly nhìn mấy con cá nhỏ đang nhảy trong chậu, lại nhìn Lục Thanh, trong đôi mắt to hiện lên nước mắt.

“Đừng, đừng! Ta biết rồi, ta sẽ đi câu cá cho ngươi ngay, đừng khóc nữa!”

Lục Thanh thấy bộ dạng này của nó, lập tức kêu lên.

Nước mắt trong mắt Tiểu Ly mới dần dần tan đi.

“Ca ca, cá của Tiểu Ly hết rồi sao?” Lúc này Tiểu Nghiên hỏi.

“Ừm, mấy ngày nay ca ca không có thời gian đi câu cá, cá trong nhà đã ăn gần hết rồi.”

Tiểu Ly nghe vậy, nước mắt lại dâng lên trong mắt.

“Tiểu Ly ngoan nào, lát nữa chúng ta có thể cùng ca ca đi câu cá, như vậy ngươi sẽ được ăn cá tươi nhất.”

Tiểu Nghiên vuốt lưng Tiểu Ly, an ủi nó.

Tiểu Ly nghe xong, lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Thanh.

Lục Thanh gật đầu ngay: “Được, chúng ta cùng đi câu cá.”

Dù sao Tiểu Ly có thiên phú tàng hình, không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy.

Trước đây nó cũng đã đi câu cá với họ vài lần.

Thấy Lục Thanh đồng ý, tiểu thú đen lập tức vui vẻ, đuôi vểnh cao.

Nó rất thích đi câu cá cùng Lục Thanh.

Trong mắt nó, việc Lục Thanh có thể dùng một cây trúc câu lên những con cá mà nó chỉ có thể nhìn chứ không thể bắt được là một điều rất kỳ diệu và lợi hại.

Biết lát nữa có thể ra ngoài chơi, Tiểu Nghiên cũng ăn nhanh hơn nhiều.

Xì xụp vài miếng, đã ăn hết cơm trong bát.

“Ca ca, muối ăn xong rồi, có thể đi câu cá chưa!”

“Đợi chút nữa, ta rửa bát trước đã.”

Lục Thanh lắc đầu, thu dọn bát đũa vào bếp, rửa sạch sẽ rồi cất đi.

Lúc này mới đi lấy dụng cụ câu cá.

Cần câu, giỏ cá, vó, mồi câu...

Đợi mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai tiểu nha đầu đã ngoan ngoãn chờ bên cạnh từ lâu.

Trên người Tiểu Nghiên còn đeo một chiếc giỏ nhỏ.

Đó là Lục Thanh nhờ một lão nhân trong thôn giỏi đan tre trúc làm giúp, tiểu nha đầu thường xuyên đi theo hắn chạy tới chạy lui, kể cả đi câu cá.

Nàng cũng cần có giỏ riêng của mình để đựng một số đồ chơi nhỏ, như búp bê chẳng hạn.

“Ca ca, để muội cầm giúp một chút.”

Tiểu Nghiên tiến lên, thành thạo nhận lấy ống trúc đựng giun, đeo lên cổ.

Lại vác vó lên vai, hùng dũng oai vệ chỉ tay về phía trước: “Xuất phát!”

Rồi dẫn đầu chạy ra ngoài.

Lục Thanh nhìn mà buồn cười, tiện tay khóa cửa lại, rồi đi theo.

Còn Tiểu Ly, nó đã vào trạng thái tàng hình, nhảy vào giỏ của Tiểu Nghiên.

Dù sao Tiểu Nghiên hiện tại có tố chất cơ thể rất tốt, chút trọng lượng này đối với nàng không thành vấn đề.

Trong làng, Tiểu Nghiên chạy trước, Lục Thanh thong thả đi theo phía sau.

Có thôn dân gặp, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“A Thanh, lại đi câu cá à?” Có thôn dân hỏi.

“Ừm, ta đi câu vài con cho vui.” Lục Thanh gật đầu.

“Thật không hiểu sao ngươi lại thích câu cá như vậy, câu nhiều cá như thế, ăn không ngán sao?” Thôn dân tỏ vẻ không hiểu.

Họ thường xuyên thấy Lục Thanh đi câu cá, mỗi lần đều thu hoạch được không ít.

Nếu là họ, ngày nào cũng ăn cá, chắc đã ngán đến tận cổ.

Đồ ăn thi thoảng đổi món thì còn được, chứ ngày nào cũng ăn, làm sao chịu nổi cái mùi tanh của cá.

“Cũng tạm được, ta chỉ có chút sở thích này, hơn nữa ta cũng thích ăn cá, sư phụ lão nhân gia cũng thích ăn cá con chiên giòn nhắm rượu.” Lục Thanh cười nói.

Cũng không thể nói là trong nhà có một con mèo tham ăn chỉ thích ăn cá được.

“Cá chiên à, vậy thì ngon biết mấy, thảo nào lão đại phu thích ăn!”

Mắt các thôn dân sáng rực lên.

Cá chiên, họ cũng không dám tưởng tượng nó thơm ngon đến nhường nào.

Đáng tiếc là, dầu không rẻ, cho dù họ có biết cách làm, cũng không dám lãng phí dầu như vậy.

“Đúng là rất ngon, mọi người có thời gian rảnh rỗi thì đến nhà ta nếm thử.”

“Haha, có dịp nhất định sẽ đến thử.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)