Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Chương 138: Khác thường

Chương Trước Chương Tiếp

“Thôi đi, không cần như vậy, trời không phụ lòng người có công. Nếu không phải ngươi đã luyện tập cơ sở vững chắc, chỉ còn một bước nữa là đến khí huyết cảnh thì nhát đao này của ta cũng không thể giúp ngươi đột phá được.” Lục Thanh cười nói.

Tiểu Thiên lại dập đầu ba cái rồi mới đứng dậy.

“Dù nói thế nào, Lục tiểu lang quân vẫn là ân nhân của ta, đại ân đại đức của ngài, đời này tiểu đệ không bao giờ quên.” Tiểu Thiên nói một cách vô cùng trịnh trọng.

Lục Thanh cười lắc đầu, đang định nói chuyện thì đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên: “Tên nhãi ranh nào phá hoại hàng rào nhà ta, còn giẫm nát cả vườn rau thế này?!”

Lục Thanh sững sờ, chỉ thấy người con trai thứ hai của Trương đại gia hàng xóm đang trừng mắt nhìn vườn rau nhà mình.

Thì ra lúc nãy, để tránh nhát đao của Lục Thanh, Tiểu Thiên đã liều mạng chạy về phía sau, đâm sập hàng rào vườn rau nhà ông ta, còn giẫm nát hai luống rau.

Giờ đây, rau trên hai luống đó đã nát bét.

Mặt Tiểu Thiên đỏ bừng, vô cùng lúng túng.

“Trương nhị thúc, là cháu.”

Lục Thanh thấy vậy, chỉ có thể lên tiếng.

“A Thanh, rau này là ngươi làm hỏng sao?”

Trương nhị thúc đang tức giận, lúc này mới nhìn thấy Lục Thanh, không khỏi ngẩn người.

“Xin lỗi Trương nhị thúc, vừa rồi cháu và bằng hữu luận bàn võ nghệ, không cẩn thận làm hỏng vườn rau nhà thúc, lát nữa cháu sẽ sửa lại giúp thúc.” Lục Thanh nói với vẻ mặt áy náy.

“Không sao, không sao, ta còn tưởng là tên nhóc nào nghịch ngợm chứ, nếu là A Thanh thì không sao cả, lát nữa để ta làm là được, đâu cần làm phiền ngươi.” Trương nhị thúc xua tay, cơn giận biến mất.

Đồng thời, ông nhận ra Tiểu Thiên. Dù sao ông cũng thường xuyên ra chợ phiên mua đồ nên tự nhiên biết Tiểu Thiên, người phụ trách duy trì trật tự ở chợ phiên, là cánh tay đắc lực của Mã gia.

Thấy quần áo Tiểu Thiên dính đầy bùn đất và rau nát, có chút bẩn thỉu, rồi lại nhìn Lục Thanh, người không dính một hạt bụi, ông không khỏi thầm lắc đầu, nghĩ rằng đây e là không phải luận bàn gì mà là bị đánh một chiều.

Tiểu Thiên đỏ mặt, lấy ra một túi tiền từ trong ngực, đổ ra một mảnh bạc vụn, bước tới nhét vào tay Trương nhị thúc.

“Đại thúc, vườn rau và hàng rào là do cháu làm hỏng, mảnh bạc này là để đền cho thúc.”

Sau đó, hắn lại cúi đầu chào Lục Thanh, nói: “Lục tiểu lang quân, ta về chợ phiên trước, sau này ngài có việc gì cứ phân phó, ta nhất định sẽ cố gắng làm tốt!”

Nói rồi, hắn đỏ mặt, đi ra khỏi làng.

Trương nhị thúc nhìn mảnh bạc trên tay, nặng khoảng nửa lạng, vội vàng gọi: “Tiểu ca, chỉ hai luống rau thôi, không cần nhiều tiền như vậy đâu!”

Nhưng ông càng gọi, Tiểu Thiên càng đi nhanh hơn, không hề quay đầu lại.

Lục Thanh thấy buồn cười, nói: “Trương nhị thúc, thúc cứ cầm lấy đi, dù sao cũng là hắn đền cho thúc.”

Tiểu Thiên là cánh tay đắc lực của Mã Cổ, giờ lại đang quản lý chợ phiên, trong tay tự nhiên sẽ không thiếu tiền. Chỉ nửa lạng bạc thôi, đối với hắn không đáng là bao.

“Nhưng không cần nhiều như vậy đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, ta sửa lại hàng rào, trồng thêm ít rau là được rồi, đâu tốn nhiều bạc như vậy.” Trương nhị thúc vẫn cảm thấy có chút không ổn.

Lục Thanh không để ý đến chuyện này, sau khi trò chuyện với Trương nhị thúc vài câu, hắn liền quay người đi vào sân.

Đi vào nhà sau, sắc mặt Lục Thanh trở nên nghiêm trọng. Tin tức mà Tiểu Thiên mang đến khiến hắn rất coi trọng.

Giờ đây, huyện thành đang rất hỗn loạn, có rất nhiều cường giả võ đạo tụ tập, e là chẳng mấy chốc sẽ có một trận đại chiến nổ ra.

Huyện thành cách Cửu Lý thôn khá xa, lẽ ra dù bên đó có lật tung trời cũng không ảnh hưởng đến nơi này. Nhưng cẩn tắc vô áy náy. Nhỡ đâu huyện phủ bị đánh sập, võ giả tứ phía chạy loạn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vì vậy, vẫn không thể quá buông lỏng cảnh giác.

“Mong rằng Ngụy gia có thể ổn định được cục diện.”

“Nhưng mà, lão tổ tông Tiên Thiên cảnh của Ngụy gia, liệu người có thực sự đã chết?”

Lục Thanh không khỏi tự hỏi. Theo như Mã Cổ nói trong thư, đám người thần bí kia công khai hô lớn ở huyện thành chuyện lão tổ tông Tiên Thiên cảnh của Ngụy gia mất mạng, hẳn là không sai.

Nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đầu tiên là việc lão tổ tông Tiên Thiên cảnh của Ngụy gia chết như thế nào. Nếu chết vì bị trả thù, kẻ có thể giết chết cường giả Tiên Thiên cảnh, vì sao không ra tay luôn, diệt luôn cả Ngụy gia?

Nếu chết vì tai nạn, đám người bí ẩn kia làm sao biết được? Hơn nữa, xem tình hình trong huyện thành, dường như ai cũng biết chuyện lão tổ tông Tiên Thiên cảnh của Ngụy gia đã chết, chuyện này rõ ràng rất kỳ lạ.

Theo như lời sư phụ trước đây, cường giả Tiên Thiên cảnh luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó lộ diện. Nay một vị Tiên Thiên cảnh chết mà lại ầm ĩ đến vậy, bản thân chuyện này đã rất khác thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)