Nguồn năng lượng kỳ lạ này như địa mẫu, tràn đầy sinh khí, dường như trời sinh đã có độ phù hợp rất cao với cơ thể Lục Thanh. Vừa xuất hiện, nó đã được cơ thể hắn nhanh chóng hấp thụ, dung nhập vào cơ bắp, xương cốt, vào từng tấc thịt.
Lục Thanh lập tức cảm nhận được cơ thể mình đang có những chuyển biến khó có thể tưởng tượng được. Một cảm giác ấm áp, vô cùng dễ chịu dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn cảm thấy thư thái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng có lẽ vì hắn uống không nhiều Linh Dịch Địa Mạch nên tuy cảm thấy tinh thần thư thái, có chút mơ màng nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, không giống như Tiểu Ly trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ say.
Lục Thanh lặng lẽ trải nghiệm những biến đổi trong cơ thể mình. Nguồn năng lượng ôn hòa kia vẫn đang không ngừng nuôi dưỡng cơ thể hắn, khiến nhục thân hắn dần dần có một sự chuyển biến kỳ lạ.
Sự chuyển biến này không phải là trực tiếp tăng cường sức mạnh thể xác của hắn mà là phá vỡ giới hạn ban đầu từ sâu bên trong, giúp tư chất của hắn được nâng cao.
Không biết qua bao lâu, Lục Thanh phát hiện ra nguồn năng lượng ôn hòa trong cơ thể đang dần dần giảm bớt, nhưng hắn cảm thấy sự chuyển biến của mình vẫn chưa đạt đến cực hạn.
Không do dự, Lục Thanh lấy bình ngọc ra, lại đổ một giọt Linh Dịch Địa Mạch vào miệng.
Giọt Linh Dịch Địa Mạch này vừa vào bụng, nguồn năng lượng ôn hòa kia lại mạnh lên, sự chuyển biến trong cơ thể Lục Thanh tiếp tục diễn ra.
Cứ như vậy, Lục Thanh uống tổng cộng ba giọt Linh Dịch Địa Mạch, sự chuyển biến trong cơ thể mới xem như kết thúc.
Điều này khiến Lục Thanh khá bất ngờ. Ban đầu hắn còn tưởng chỉ cần một giọt Linh Dịch Địa Mạch là có thể khiến cơ thể chuyển biến đến cực hạn. Dù sao thân thể nguyên chủ vốn có chút bẩm sinh không đủ, thể chất yếu kém. Nếu không thì trước đây hắn đã không đến nỗi không chịu nổi một cơn cảm lạnh.
Sau khi luyện võ, khí huyết cường thịnh, lại được ăn hoàng kim thu, bổ huyết ích khí đan và những thứ đại bổ khác nên căn cơ của hắn đã được bồi đắp không ít. Nhưng dù sao cũng chỉ là thân thể người thường, không có gì đặc biệt.
Không ngờ giờ đây lại cần đến ba giọt Linh Dịch Địa Mạch mới có thể khiến cơ thể hoàn thành chuyển biến.
Là vì hắn là người xuyên không, hay vì thể chất của võ giả khí huyết cảnh?
Lục Thanh nghĩ một lúc, thấy không tìm ra được câu trả lời nên quyết định không xoắn xuýt nữa. Dù sao cơ thể có thể hấp thụ càng nhiều Linh Dịch Địa Mạch thì đại biểu cho giới hạn tư chất càng cao, đây là chuyện trăm lợi mà không có một hại đối với hắn.
Đứng dậy, Lục Thanh vận quyền, bắt đầu luyện dưỡng sinh quyền.
Khí lưu cuồn cuộn, sau khi thuần thục luyện xong một lần dưỡng sinh quyền, trong mắt Lục Thanh lộ ra vẻ kinh hỉ. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể mình đã có sự chuyển biến long trời lở đất.
Linh Dịch Địa Mạch tuy không trực tiếp tăng cường khí huyết, hiện tại hắn vẫn chỉ là khí huyết cảnh tiểu thành, nhưng e rằng một mình hắn đã có thể đánh bại mấy người hắn trước đây. Bởi vì tiềm lực của hắn đã mạnh hơn, cùng cảnh giới nhưng có thể phát huy ra sức mạnh vượt xa trước kia.
“Vậy thì, số nhân sâm đào được trước đó e là không đủ dùng rồi.”
Trước đây, Lục Thanh đã đào được một cây nhân sâm hai trăm năm tuổi và ba cây nhân sâm trăm năm tuổi, trong nhà còn một cây nhân sâm trăm năm tuổi nữa. Năm cây nhân sâm nếu luyện thành bổ huyết ích khí đan thì đủ cho hắn tu luyện đến khí huyết cảnh viên mãn, còn dư dả.
Giờ đây, sau khi uống Linh Dịch Địa Mạch, tư chất nhục thân của hắn đã tăng lên không chỉ gấp mấy lần. Muốn nhanh chóng tu luyện đến khí huyết cảnh viên mãn thì năm cây nhân sâm kia không đủ dùng nữa.
“Xem ra phải tiếp tục đi đào thôi.” Lục Thanh quyết định, “Tiểu Ly, đi, chúng ta ra ngoài.”
Cơ duyên trong động thất đã bị hắn lấy hết, không cần thiết ở lại đây lâu hơn nữa. Trong động không phân biệt ngày đêm, cũng không biết bên ngoài giờ là ngày nào rồi. Nhưng Tiểu Ly đã ngủ say một thời gian không ngắn, nếu không quay về, sư phụ và Tiểu Nghiên chắc sẽ lo lắng.
Dù sao sau này họ vẫn có thể quay lại đây bất cứ lúc nào, không cần lưu luyến.
Mang theo Tiểu Ly ra khỏi động thất, trở lại sơn cốc. Lúc này bên ngoài cốc nắng đã lên cao, bình minh vừa ló dạng, vậy mà đã là sáng sớm rồi. Không biết đây là ngày thứ hai hay thứ ba kể từ khi họ lên núi. Nghĩ đến việc mình và Tiểu Ly không về cả đêm, sư phụ và Tiểu Nghiên chắc hẳn rất lo lắng nên Lục Thanh không nán lại sơn cốc nữa, lập tức rời đi.
Trước khi đi, Lục Thanh lại nhìn sâu vào cửa hang sau thác nước một lần nữa. Lần lên núi này, hắn và Tiểu Ly đã thu hoạch được quá nhiều. Đặc biệt là hắn, không chỉ có được công pháp của một cường giả Tiên Thiên viên mãn mà còn có được truyền thừa của Thần Phù Môn thần bí và kỳ lạ hơn. Lại thêm cả Linh Dịch Địa Mạch kia nữa.
Có thể nói, bất cứ thứ nào trong số này nếu đem ra ngoài cũng đủ khiến vô số thế lực tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Cơ duyên lớn như vậy mà lại để một mình hắn có được. Lục Thanh cảm thấy thật khó tin...