“Cũng may, Linh Dịch Địa Mạch ở đây ít nhất cũng phải ba bốn mươi giọt, theo ghi chép trong truyền thừa, dùng bí pháp thì nhiều nhất mười giọt là có thể rèn luyện ra lực lượng thần hồn, nếu dùng mười giọt mà không thành công thì dù có dùng thêm cũng vô dụng, vậy là quá đủ rồi.”
Nhìn thấy số lượng Linh Dịch Địa Mạch, Lục Thanh thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cũng giật mình. Linh Dịch Địa Mạch trên thạch đài đã từng bị Lý Duy Thiên dùng hết, linh dịch này hai mươi năm mới ngưng tụ được một giọt, vậy chẳng phải nói Lý Duy Thiên ít nhất cũng là nhân vật bảy, tám trăm năm trước sao?
Bảy, tám trăm năm...
Mọi việc trên đời, một khi đã qua trăm năm thì đều được gọi là dâu bể. Lý Duy Thiên là nhân vật xa xưa như vậy, trên đời này còn ai nhớ đến hắn hay không cũng là một câu hỏi.
Tiểu Ly thấy Lục Thanh cứ nhìn chằm chằm vào thứ trên thạch đài thì lập tức kích động. Nó nhảy lên thạch đài, kéo kéo vạt áo Lục Thanh.
Lục Thanh nhìn con thú nhỏ màu đen, thấy nó chỉ vào Linh Dịch Địa Mạch trong bệ đá với vẻ thèm thuồng.
“Ngươi muốn ăn cái này?” Lục Thanh hỏi.
Thấy Tiểu Ly gật đầu, Lục Thanh trầm ngâm. Lần này sở dĩ có thể tìm thấy bảo địa này, Tiểu Ly có công rất lớn. Không có nó dẫn đường, hắn căn bản không thể phát hiện ra phía sau thác nước lại có một sơn động thần kỳ như vậy. Nếu nó muốn Linh Dịch Địa Mạch thì nhất định phải cho.
Thông tin mà dị năng dò xét ra cũng cho thấy linh dịch này dù là người hay thú uống vào đều có thể thu được lợi ích rất lớn.
Đối với Tiểu Ly, Lục Thanh không hề keo kiệt. Hắn gật đầu nhẹ: “Được, nhưng ngươi uống thử vài giọt trước xem sao, không đủ thì uống thêm.”
Linh Dịch Địa Mạch tuy thần kỳ, nhưng cũng không phải uống càng nhiều càng tốt. Theo ghi chép trong truyền thừa của Thần Phù Môn, hiệu quả cải thiện tư chất của Linh Dịch Địa Mạch là có giới hạn. Đối với sinh linh dưới Tiên Thiên cảnh thì hiệu quả là mạnh nhất, sinh linh từ Tiên Thiên cảnh trở lên thì hiệu quả sẽ yếu hơn rất nhiều. Sinh linh Thiên cảnh bình thường chỉ cần một giọt là có thể cải thiện tư chất đến cực hạn. Sinh linh đặc biệt cũng chỉ có thể uống tối đa năm giọt, nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Tiểu Ly là linh thú, được xem như sinh linh đặc biệt, Lục Thanh định cho nó năm giọt luôn.
Nghe Lục Thanh nói vậy, mắt Tiểu Ly sáng rực, liên tục gật đầu.
“Ngươi chờ một chút.”
Linh Dịch Địa Mạch cần được đựng trong đồ ngọc mới không làm ô nhiễm linh tính của nó. Vừa hay trong phòng luyện đan ở thạch thất phía sau cửa ngầm có bình ngọc, Lục Thanh vào lấy một cái, rửa sạch sẽ rồi cho tất cả Linh Dịch Địa Mạch vào.
Sau đó hắn nói: “Há miệng ra nào.”
Tiểu Ly nhìn Lục Thanh với ánh mắt long lanh, nghe vậy mừng rỡ, ngoan ngoãn ngẩng đầu, há miệng.
Lục Thanh đổ năm giọt linh dịch địa mạch từ trong bình ngọc vào miệng Tiểu Ly. Con thú nhỏ màu đen mút mát miệng, dường như thấy mùi vị không tệ, lập tức híp mắt sung sướng, lăn lộn trên thạch đài.
Nhưng chưa kịp vui vẻ bao lâu, một lát sau, nó bắt đầu thấy mí mắt nặng trĩu, nhanh chóng ngủ thiếp đi trên thạch đài.
Lục Thanh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trong truyền thừa của Thần Phù Môn có ghi chép, linh thú sau khi uống Linh Dịch Địa Mạch thường sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, từ từ cải thiện tư chất, thuần hóa huyết mạch.
Hắn bế Tiểu Ly lên, đặt vào chiếc ổ nhỏ được gấp từ áo ngoài, sau đó ngồi xếp bằng bên cạnh, lặng lẽ chờ nó tỉnh lại.
. . .
Linh ly bóng đêm: Linh thú trong núi, ấu thể, giống cái. Tốc độ cực nhanh, móng vuốt sắc bén, có thể xé đá nát vàng. Trong truyền thuyết, linh ly bóng đêm rất thích ăn cá nhưng lại trời sinh ghét nước, chỉ có thể nhìn cá mà thở dài.
Con thú nhỏ này đang trong một sự biến hóa kỳ lạ, sau khi tỉnh dậy có lẽ sẽ có nhiều thay đổi.
Dùng dị năng kiểm tra tình hình hiện tại của Tiểu Ly, thấy không có vấn đề gì, Lục Thanh yên tâm. Hắn ngồi sang một bên, vừa chờ Tiểu Ly tỉnh lại vừa mở dị năng, lặng lẽ tiếp tục học tập truyền thừa của Thần Phù Môn.
Bước đầu tiên trong quá trình tu hành phù văn được gọi là định thần tẩy tâm. Dùng phương pháp hô hấp và thiền định đặc biệt để thanh lọc tâm hồn đến trạng thái buông lỏng, không vướng bận. Ở trạng thái này, quan sát thế giới bên ngoài sẽ dễ dàng nhìn ra bản chất hoa văn của vạn vật hơn, khơi dậy linh cảm, từ đó tìm thấy sự rung động trong tâm hồn, cảm ngộ được sự huyền bí của hoa văn vạn vật.
Riêng bước này, với nhiều người đã là không dễ dàng. Người đời phần lớn nóng vội, tâm tư khó mà thanh tịnh. Cái gọi là tâm viên ý mã, suy nghĩ của con người là thứ khó kiểm soát nhất, chỉ cần lơ là một chút là tạp niệm sẽ nổi lên như bụi, tâm trí xao động không yên.