Ta Có Thể Nhìn Thấu Tin Tức Vạn Vật

Chương 108: Sơn cốc kỳ dị

Chương Trước Chương Tiếp

Điền thất: một loại dược liệu quý, không độc, có thể dùng làm thuốc. Có tác dụng lưu thông máu, cầm máu, giảm đau, là thuốc tốt chữa trị nội thương, ngoại thương.

Nhìn ánh sáng trắng dày đặc trên cây dược liệu trước mặt, Lục Thanh rất vui mừng. Hắn không ngờ lại có thể tìm thấy điền thất ở đây. Đây là một loại dược liệu cũng rất hiếm. Thánh dược chữa thương nổi danh giang hồ, được gọi là thượng phẩm kim sang dược, thành phần chủ yếu chính là điền thất loại tốt nhất. Trước đây, để chữa trị chứng mất máu cho Ngụy Tiểu Công Tử, sư phụ còn cố ý xin Ngụy phủ cho điền thất. Có thể thấy loại dược liệu này lợi hại thế nào.

Lục Thanh lập tức đào lên. Cây điền thất này tuy chỉ tỏa ra ánh sáng trắng nhưng vẫn rất hiếm có. Đào về có thể điều chế được một bình lớn kim sang dược, đây là loại thuốc có thể cứu mạng người trong những thời khắc quan trọng, không thể bỏ qua.

Vừa đào điền thất, trong lòng Lục Thanh vừa dấy lên một tia nghi hoặc. Theo «Bách Thảo Kinh» ghi chép, nhân sâm và điền thất không bao giờ mọc cùng một chỗ. Bởi vì môi trường sinh trưởng của hai loại dược liệu này hoàn toàn khác nhau. Nhân sâm ưa bóng râm mát mẻ, chịu được nhiệt độ thấp, không ưa ánh nắng trực tiếp, khí hậu nơi rừng sâu núi thẳm này quả thực thích hợp với nó.

Nhưng điền thất thì khác, nó ưa ẩm, không chịu được nhiệt độ cao cũng không chịu được lạnh giá, môi trường sinh trưởng thích hợp nhất là nơi ấm áp vào mùa đông, mát mẻ vào mùa hè. Về lý, nó không nên xuất hiện ở đây mới đúng. Bởi vì theo ký ức của Lục Thanh, mùa đông ở Cửu Lý Thôn có tuyết rơi.

Điều gì đã khiến điền thất phá vỡ quy luật sinh trưởng mà xuất hiện ở khu rừng này?

Đào cây điền thất lên, cho vào gùi thuốc xong, Lục Thanh trầm ngâm. Bây giờ nghĩ lại, quả thực có điều gì đó rất không ổn. Dược liệu trong khu rừng này phong phú đến mức đáng kinh ngạc. Nhân sâm trăm năm tuổi có thể xuất hiện nhiều như vậy, các loại dược liệu khác cũng sinh trưởng khỏe mạnh khác thường, giờ lại có cả điền thất vốn không nên xuất hiện ở đây mà cũng sinh trưởng tốt như vậy.

Trước đây, Lục Thanh còn tưởng nơi này môi trường tốt, lại ít người lui tới nên mới có nhiều dược liệu như thế. Nhưng giờ thấy nhân sâm và điền thất mọc cùng một khu vực, hắn cuối cùng cũng nhận ra có điều bất thường.

Phản ứng đầu tiên của hắn là phải chăng trong núi này có huyền cơ nào đó?

Suy nghĩ một hồi, Lục Thanh nhìn con thú nhỏ màu đen bên cạnh: “Tiểu Ly, ngươi hoạt động trong núi này lâu như vậy, có thấy chỗ nào đặc biệt không?”

Chỗ đặc biệt?

Tiểu Ly không hiểu lắm, nghiêng đầu nhìn Lục Thanh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng không hiểu ý hắn.

Lục Thanh thấy vậy, nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Ý ta là có chỗ nào gần đây khiến ngươi cảm thấy khác với những nơi khác, ví dụ như nguy hiểm hơn hoặc thoải mái dễ chịu hơn.”

Lần này, Tiểu Ly hiểu ra.

Nó nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tiến lên cắn vạt áo Lục Thanh, ra hiệu về một hướng khác.

Thật sự có chỗ như vậy sao?

Lục Thanh giật mình trong lòng. Hắn nhìn động tác của Tiểu Ly, hỏi: “Ý ngươi là muốn ta đi theo ngươi?”

Con thú nhỏ màu đen gật đầu.

“Chỗ đó có nguy hiểm không?”

Nếu nguy hiểm, hắn không định đi. Vì chút tò mò mà liều mình thì không đáng.

Con thú nhỏ màu đen lắc đầu.

Lục Thanh suy nghĩ một chút, quyết định tin vào trực giác của Tiểu Ly.

“Được, chúng ta đi thôi, ngươi đi chậm một chút, không ta không theo kịp.”

Thế là, Tiểu Ly vừa nhảy nhót vừa dẫn đường phía trước, Lục Thanh âm thầm vận khí huyết, theo sau.

Dù là ở trong núi, tốc độ của một người một thú cũng không chậm.

Chẳng mấy chốc, Lục Thanh đã theo Tiểu Ly đến một nơi giữa sơn cốc.

“Phía trước sao?”

Thấy Tiểu Ly dừng lại, Lục Thanh lên tiếng.

Tiểu Ly gật đầu, dùng móng vuốt khoa tay múa chân ra hiệu đây chính là nơi đặc thù hắn từng nói.

Lục Thanh quan sát một lát, cảm thấy dường như không có nguy hiểm gì. Trái lại, đến nơi này hắn thấy toàn thân nhẹ nhõm, tâm thần thanh thản, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn.

Tinh thần hắn chấn động, biết mình đã đến đúng nơi. Chưa nói đến điều gì khác, chỉ riêng luồng khí tức khiến đầu óc minh mẫn, toàn thân nhẹ nhõm này cũng đủ cho thấy nơi đây phi phàm.

Tiểu Ly thấy Lục Thanh đứng yên không nhúc nhích thì có chút nghi hoặc, giật nhẹ vạt áo hắn rồi dẫn đầu đi vào trong cốc. Lục Thanh thấy vậy vội vàng theo sau.

Vừa vào sơn cốc, Lục Thanh liền sững sờ.

Chỉ thấy trong cốc chim hót hoa nở, suối chảy róc rách, một mảnh sinh cơ dạt dào. Bên trong bên ngoài sơn cốc, khác biệt tựa như hai thế giới.

Tiểu Ly dường như khá quen thuộc với sơn cốc này, vừa vào trong liền dẫn Lục Thanh đi thẳng một mạch.

Đến cuối sơn cốc, chỉ thấy một dòng thác treo giữa cốc, phía dưới là một đầm nước xanh biếc, nước từ trên cao đổ xuống, bắn lên vô số bọt nước.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)